Cố Minh Tiêu: “Hẳn là như vậy.”
Giang Sở Dung nghĩ đến điều gì đó, rồi lại nhìn vẻ mặt xám xịt chán nản của Linh Ngọc Tu, bèn biết rằng mọi suy đoán của Cố Minh Tiêu đều là sự thật.
Hai mặt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhìn vào ánh mắt có hơi né tránh của Linh Ngọc Tu lúc này, lông mày cậu khẽ nhướng lên.
Mà cũng vào lúc này, Giang Sở Dung đột nhiên cảm nhận được suy nghĩ của Cố Minh Tiêu, bấy giờ cậu im lặng giây lát, sau đó “xoẹt” một tiếng rút ra kiếm pháp, phóng ra một luồng linh khí, ầm một cái đập mạnh vào cột đá phía sau Linh Ngọc Tu!
Khi Linh Ngọc Tu muốn nghiêng đầu né tránh, pháp kiếm sáng loáng của Giang Sở Dung đã nhắm thẳng vào hai mắt của gã, từ xa dùng kiếm khí hạn chế cử động của gã.
“Nói cho bọn ta biết mẹ ta đang ở đâu, ta sẽ tha mạng cho ngươi, chỉ lấy lại đôi mắt của ta.”
Linh Ngọc Tu bị kiếm khí vây khốn trong một tấc vuông, gã im lặng một lúc rồi cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt: “Cháu ngoại của ta ơi, sao đến bây giờ ngươi vẫn còn ngây thơ như thế? Nói cho ngươi biết vậy, nhiều năm qua, ta đã chẳng màng đến sống chết rồi.”
“Ta không sợ uy hiếp của ngươi.”
Giang Sở Dung mặt mày bình tĩnh, cười nói: “Ta biết ngươi không sợ uy hiếp của ta, nhưng nếu ta mang ngươi trở về Linh tộc rồi nói với các trưởng lão kia của Linh tộc rằng ngươi đã bán đứng bọn họ thì sao? Ngươi đoán xem bọn họ sẽ làm gì?”
“Bây giờ đại loạn sắp nổ ra, đây là lúc cần dùng người có giá trị nhất, nếu mẹ của ta thoát khỏi trói buộc, chắc chắn bà sẽ không giết đám trưởng lão Khuy Thiên kia mà bắt bọn họ phải lập công chuộc tội. Tuy nhiên, e là bà rất hận ngươi, cũng sẽ không cứu ngươi, ngươi ở cạnh đám trưởng lão đó lâu như vậy, nếu ngươi rơi vào tay bọn chúng, chắc ngươi cũng biết thủ đoạn độc ác của bọn chúng nhỉ?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Linh Ngọc Tu giờ phút này đột nhiên trở nên tái mét.
Môi gã khẽ run lên, hiển nhiên cũng rất sợ hãi thủ đoạn của đám trưởng lão kia.
Gã nói bản thân không sợ chết, cũng chỉ vì gã biết thủ đoạn tra tấn người khác của Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung có giới hạn, mà sớm muộn gì gã cũng sẽ mất đi đôi mắt thuộc về Giang Sở Dung, vậy nên gã dứt khoát đập nồi dìm thuyền luôn.
Nhưng bây giờ… Giang Sở Dung lại nói muốn giao gã cho đám trưởng lão kia của Linh tộc.
Phải biết rằng, năm xưa chính đám trưởng lão đó đã dạy gã thủ đoạn cướp đi đôi mắt của Giang Sở Dung, gã cũng biết rõ, nếu không phải đám trưởng lão đó không có cùng huyết thống với Giang Sở Dung, thì bất luận như thế nào đôi mắt ấy cũng không đến lượt gã.
Nhưng ngoài việc cướp mắt, đám trưởng lão đó còn có rất nhiều thủ đoạn thâm độc hơn, nhiều đếm không xuể…
Nếu không phải như vậy, thì năm đó gã cũng sẽ không nghe theo uy hiếp của bọn chúng mà ra tay với Linh Toàn Anh.
Từ đầu chí cuối, là gã tham sống sợ chết, lúc này cái bộ dạng gọi là “anh dũng hy sinh” cũng là do gã biết không còn lựa chọn nào tốt hơn, thà chết cho rồi.
Nhưng… nếu sống không được chết không xong thì sao?
Gã vẫn sợ…
Nhưng cho dù sợ hãi, Linh Ngọc Tu vẫn cắn răng nói: “Ta muốn các ngươi lập Thiên Đạo Khế Ước với ta, chỉ cần ta nói ra tung tích của tỷ tỷ, các ngươi tuyệt đối không được giết ta!”
Giang Sở Dung: “Được.”
Cả ba cùng lập Thiên Đạo Khế Ước.
Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu cũng thuận lợi biết được nơi ở của Linh Toàn Anh —— Hóa ra Linh Toàn Anh vẫn luôn bị vây hãm trong một ngọn núi ở Linh tộc.
Ngọn núi đó cực kỳ cao và nguy hiểm, dễ phòng thủ khó tấn công, năm đó Linh Toàn Anh tinh thông bói toán, biết mình sẽ gặp một kiếp nạn này, trước khi bị các trưởng lão vây khốn, bà đã để lại một con đường lui cho mình, bà đã sớm bố trí một trận pháp mê cung cấp Thiên che giấu tung tích ở trên núi.
Sau đó, khi bà bị trọng thương đã rút lui vào trong núi.
Đám trưởng lão kia dùng hết sức cũng không phá được trận pháp, chỉ có thể bố trí thêm một đám Huyết Ấn ở bên ngoài trận pháp.
Cứ như vậy, mặc dù Linh Toàn Anh không xảy ra chuyện gì, nhưng bà cũng không thể rời khỏi núi.
Mà ngọn núi cao kia rất giá lạnh, quanh năm tuyết phủ kín, linh thảo không mọc nổi ở đó, đám trưởng lão đoán chừng Linh Toàn Anh bị trọng thương cũng không chống đỡ được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ đầu hàng.
Nhưng không ngờ, Linh Toàn Anh cứ vậy mà kiên trì gần hai mươi năm.
Sau khi nghe Linh Ngọc Tu kể lại mọi chuyện, Giang Sở Dung cảm thấy khó chịu cực kỳ, không khỏi cười lạnh nói: “Hai mươi năm! Vậy mà ngươi lại giúp người ngoài giam cầm tỷ tỷ của mình hai mươi năm, lẽ nào ngươi chưa từng cảm thấy hối hận sao?”
Linh Ngọc Tu trầm mặc chốc lát, sau đó nổi điên nói: “Ngươi nghĩ ta thật sự không làm gì hết sao? Ta đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu không có ta, ngươi đã chết từ lâu rồi!”
Giang Sở Dung sửng sốt.
Nhưng một giây sau, Linh Ngọc Tu lại cười ha hả như thể cam chịu: “Nhưng quả thật ta không phải người tốt gì, ta đối với ngươi quá lắm cũng chỉ có nhiêu đó. Trước giờ ta rất ghét ngươi, ta càng ghét người cha vô dụng của ngươi hơn!”
Giang Sở Dung nghe đến đây liền nổi giận xung thiên, lại phóng ra một đạo kiếm khí!
Chân trái của Linh Ngọc Tu bị xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, nhưng gã chỉ hừ một tiếng, lại cười nói: “Cháu trai, thủ đoạn hành hạ người khác của ngươi vẫn tệ quá, kiếm khí này không sắc bén bằng kiếm khí của Ma Thần chuyển thế.”
Nhưng khi Giang Sở Dung nghe thấy những lời này của Linh Ngọc Tu, cậu đột nhiên bình tĩnh trở lại, cậu liếc nhìn Linh Ngọc Tu với vẻ mặt có chút thương hại: “Ngươi vẫn cảm thấy hổ thẹn, nhưng ngươi lại vì sĩ diện đáng thương của mình mà không dám nói ra.”
Linh Ngọc Tu sững sờ trong giây lát, sau đó gã thẹn quá hóa giận, cả người run rẩy gầm lên: “Ngươi nói bậy! Ta chưa từng hổ thẹn! Ta không thẹn với lương tâm —”
“Ta sẽ đi tìm mẹ của ta.” Giang Sở Dung lạnh lùng cắt đứt tiếng gào thét khàn cả giọng của Linh Ngọc Tu.
“Hy vọng sau này ngươi sống đến khi gặp lại bà ấy, vẫn còn có thể nói ra câu này với bà.”
Trong thủy lao rộng lớn, là một mảnh im lặng chết chóc.
Cuối cùng, Giang Sở Dung lạnh lùng và bình tĩnh liếc Linh Ngọc Tu một cái, sau đó xoay người rời đi cùng Cố Minh Tiêu.
Để lại một mình Linh Ngọc Tu ngâm trong nước, hai mắt trống rỗng, màu mắt dần biến thành một màu đỏ tươi của sự sợ hãi và hoảng hốt…
Trên đường ra khỏi thủy lao trở về địa cung.
Giang Sở Dung lặng lẽ nhìn Cố Minh Tiêu ở bên cạnh, nói: “Chàng thật sự có thể đi Linh tộc lúc này sao?”
Giang Sở Dung vẫn còn hoài nghi đạo tâm của Cố Minh Tiêu có thực sự ổn định hay không —— Ánh nhìn đó của Ma Thần Ba Tuần khiến cậu quá kinh hãi.
Cố Minh Tiêu nghe vậy, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Em không tin ta?”
Giang Sở Dung: “Ta không có ý này, ta chỉ lo cho chàng.”
Cố Minh Tiêu rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn Giang Sở Dung: “Ta nói rồi, ta sẽ không gạt em, ta thật sự không có việc gì.”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhìn vào đôi mắt của Cố Minh Tiêu lúc này vẫn lạnh lùng như trước nhưng không hiểu sao lại tối tăm đến mức khiến cậu không thể nhìn thấu, cậu nhất thời im lặng trong giây lát.
Mặc dù trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng Giang Sở Dung vẫn quyết định tin tưởng Cố Minh Tiêu, vì vậy cậu nói: “Được, ta sẽ cùng chàng trở về Linh tộc. Cứu mẹ ta ra rồi, thương thế của chưởng môn cũng sẽ có nhiều cơ hội chữa lành hơn.”
“Có điều chàng rời khỏi môn phái, lỡ như bị Ma Vực bên kia biết được cũng không thành vấn đề sao?”
Cố Minh Tiêu nói: “Thần Băng và Triều Sinh vài hôm nữa sẽ xuất quan, hai người kia của Chu gia và Phó gia có lẽ cũng sắp đột phá cảnh giới Khuy Thiên. Họ đã nhận được chân truyền của bốn vị Thần thú, họ có thể liên thủ với nhau để đối phó với cao thủ cảnh giới Nhập Thánh, không thành vấn đề. “
Cục đá lớn trong lòng Giang Sở Dung cuối cùng cũng buông xuống một chút —— Quả nhiên là Cố Minh Tiêu, tỉnh táo và bình tĩnh bày mưu tính kế như vậy.
Cố Minh Tiêu lúc này lại nói: “Còn nữa, em nhất định phải lấy lại đôi mắt trên người Linh Ngọc Tu. Đôi mắt đó rất quan trọng, Linh Ngọc Tu không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó, nhưng nếu đổi lại là em thì sẽ khác. “
“Linh Ngọc Tu không biết cách đổi lại mắt một cách an toàn nhất, nhưng chắc chắn Linh sư cô sẽ biết, vì vậy chỉ cần cứu bà ra, em cũng có thể đổi lại mắt của mình. Đến lúc đó, bất kể là đối đầu với Ma tộc hay khai Thiên lộ, thì chúng ta cũng sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn.”
Giang Sở Dung sửng sốt, cậu bất giác mỉm cười: “Chàng suy nghĩ thật chu đáo, xem ra là do ta suy nghĩ nhiều rồi.”
Cố Minh Tiêu nghe Giang Sở Dung nói vậy, hắn trầm mặc chốc lát, sau đó đột nhiên thấp giọng hỏi: “Dù có thế nào thì em cũng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?”
Cố Minh Tiêu hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, ngữ khí lại rất lạnh lùng, đây là giọng điệu nói chuyện trước giờ của Cố Minh Tiêu, nhưng Giang Sở Dung nghe xong, trong lòng không hiểu sao lại run lên.
Cậu không khỏi nhìn Cố Minh Tiêu kỹ hơn.
Nhưng lại không nhìn thấu được gì.
Giang Sở Dung:…
Nhưng cậu cũng có thể hiểu được sự bất an của Cố Minh Tiêu kể từ khi biết được thân phận thật của mình.
Thế là Giang Sở Dung tạm thời buông bỏ sự lo lắng trong lòng, câu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Minh Tiêu, nhỏ giọng nói: “Ừm, bất luận chàng là ai hay biến thành bộ dạng gì, ta vẫn sẽ luôn ở bên chàng.”
Bàn tay của Cố Minh Tiêu lúc này cũng chậm rãi nắm lại tay Giang Sở Dung.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung tiếp xúc với lòng bàn tay của Cố Minh Tiêu, cậu chợt phát hiện bàn tay của Cố Minh Tiêu lạnh đến kỳ lạ, thế là cậu đặt cả bàn tay còn lại của mình lên, cẩn thận bao trọn lấy bàn tay của Cố Minh Tiêu.
Cảm nhận được độ ấm dịu dàng và tinh tế ấy, áp suất thấp kỳ lạ trên người Cố Minh Tiêu cũng tan biến đi mấy phần.
Chỉ có điều Giang Sở Dung không nhìn thấy, khi Cố Minh Tiêu buông mắt xuống, trong mắt của hắn lại thấp thoáng hiện lên bóng mờ tựa như Hồng Liên Nghiệp Hỏa…
—————————-
Dạo này êm bận quá hong có rà soát kĩ, lỡ mà đọc chỗ nào cấn cấn mấy nén cmt cho êm với để êm sửa lại.>~<
Cảm ơn mấy nén nhiều nhênn”.”