Dần dà, theo nụ hôn của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung chợt nhạy bén cảm nhận được cảm xúc trào dâng của Cố Minh Tiêu đang chất chứa trong nụ hôn nóng bỏng này.
Giờ phút này cậu mới ý thức được, không phải Cố Minh Tiêu không sao, mà là… Hắn không biết phải phát tiết cảm xúc như thế nào.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Ký ức của Cố Minh Tiêu đã bị phong ấn từ khi hắn mười tuổi, sau đó hắn bị nhốt trong Kiếm Tháp. Về sau Kiếm Thần bị trọng thương, không ai trò chuyện với hắn, không ai vui đùa với hắn, bản thân hắn sống như một hòn đảo biệt lập.
Nhưng kết quả như vậy đã là kết quả tốt nhất mà Kiếm Thần có thể cho hắn.
Có lẽ hắn cũng đã từng oán trách khi hắn mất đi trí nhớ, nếu không thì hắn cũng đã không cố gắng tách Văn Lăng ra…
E rằng Linh Ngọc Tu cũng nắm bắt được điểm này, cho nên lúc trước mới dùng lời lẽ để đe dọa Cố Minh Tiêu.
Nhưng gã đâu có ngờ, đạo tâm của Cố Minh Tiêu so với tưởng tượng của gã còn cứng cỏi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cho dù đạo tâm của Cố Minh Tiêu kiên cố đến mấy, thì hắn cũng chỉ là một cơ thể bằng xương bằng thịt, không phải một kẻ vô tâm hay vô cảm.
Tất nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu…
Nghĩ tới đây, đôi mi dài của Giang Sở Dung run lên, cậu không khỏi vươn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve sườn mặt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu, vừa hôn hắn, vừa xoa nhẹ vành tai, gò má cùng cổ của hắn.
Đây chỉ là những cái vu.ốt ve vỗ về không mang theo bất kỳ ý tứ ám muội nào.
Cảm nhận được động tác và ý đồ của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu càng hôn sâu hơn, hơi thở nóng bỏng đan xen nhau, quyến luyến không rời.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cục Cố Minh Tiêu cũng buông Giang Sở Dung ra, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng kề vào trán của Giang Sở Dung.
Lúc này hai người chạm mắt với nhau, khẽ khàng th.ở dốc, trong mắt cả hai đều thấp thoáng vẻ nhộn nhạo.
Giang Sở Dung ngước mắt lên, lông mi dài ẩm ướt lay động, sau đó cậu nghiêm túc đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt đi nếp nhăn giữa mi tâm của Cố Minh Tiêu mà chính hắn cũng không nhận ra được.
Cố Minh Tiêu chú ý tới động tác của Giang Sở Dung, ánh mắt hắn lóe lên, khàn khàn nói: “Xin lỗi em, ta đã nói dối.”
Giang Sở Dung biết Cố Minh Tiêu có ý gì, vậy nên cậu chỉ cười nói: “Chàng là đại sư huynh, giữ thể diện một chút cũng không sao.”
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: “Nhưng nếu ta là Văn Lăng thì sao?”
Giang Sở Dung hơi giật mình.
Một giây sau, khuôn mặt của Cố Minh Tiêu đột nhiên biến đổi từng chút một, hắn cứ thế mà biến thành Văn Lăng ngay trước mặt Giang Sở Dung.
Trong đôi con ngươi vốn dĩ băng lãnh trong trẻo bỗng nhiên bùng lên lửa ma, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung:?!
Trên thực tế, mấy ngày nay mặc dù cậu đã gắng sức xây dựng tâm lý, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật Cố Minh Tiêu chính là Văn Lăng, suy cho cùng… Hai người ở trong lòng cậu có cách biệt rất xa.
Bây giờ Cố Minh Tiêu lại biến thành bộ dạng Văn Lăng ngay trước mặt cậu.
Sự thay đổi này thực sự khiến Giang Sở Dung chấn kinh, lòng bàn tay của cậu nóng lên, cậu không khỏi có chút xúc động muốn rút tay ra khỏi mặt Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu bây giờ, hoặc có thể nói là Văn Lăng, đã cảm giác được suy nghĩ của Giang Sở Dung, hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang vu.ốt ve mặt mình của Giang Sở Dung, trầm giọng nói: “Văn Lăng, theo một ý nghĩa nào đó, là một ta mà bản thân ta không thể trở thành.”
Giang Sở Dung nghe thấy câu này, quả tim cậu khẽ run lên, đầu ngón tay của cậu động đậy, sau đó cậu nói: “Ta có thể hiểu được.”
Văn Lăng cụp mắt khẽ cười: “Ừm.”
“Tuy hắn chưa hẳn là thiên tài mạnh nhất thế gian, cũng không có diện mạo quá xuất sắc, nhưng hắn là Thiên Ma, càng có thể sống một cuộc đời tùy thích.”
“Khi ta sống với tư cách là Cố Minh Tiêu, ta luôn cảm thấy như mình đang đeo một chiếc mặt nạ, nhưng khi ta sống với tư cách là Văn Lăng, ta đã có thể vứt bỏ rất nhiều gông xiềng nhìn như không tồn tại.”
“Rõ ràng đều là ta, nhưng chính ta lại rất hâm mộ ta khi là Văn Lăng.”
Khi Giang Sở Dung nghe thấy những lời này, cậu nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng chua xót một cách khó hiểu, cậu không biết mình nên nói gì vào lúc này.
Cậu chỉ cảm thấy giờ phút này bất kỳ lời an ủi nào cũng không thể dỗ dành Cố Minh Tiêu / Văn Lăng trong tình huống này.
Mãi đến khi, Văn Lăng ngước mắt lên nhìn thật sâu vào cậu, trong đôi mắt đỏ như máu tràn ngập d.ục vọng không thể che giấu.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung đọc được những ham mu.ốn khác trong mắt của Văn Lăng, đáy lòng cậu hơi đề phòng.
Cho đến khi Văn Lăng giơ tay đẩy cậu ngã xuống thảm, sau đó thô bạo sờ s.oạng ống tay áo của cậu, rồi vén nó lên từng chút một, tiếp đó cúi đầu hôn cậu ——
Giang Sở Dung:…
Bỗng dưng cậu biết vì sao Cố Minh Tiêu lại đột nhiên biến thành bộ dạng của Văn Lăng vào lúc này.
Quả thật, vị Ma Thần chuyển thế này rất hiểu nhược điểm của cậu, khi đối diện với gương mặt của đại sư huynh cậu vẫn còn có chút tâm lý rào cản, hôn thì được, nhưng còn những chuyện khác thì hơi…
Nhưng mà lúc này, làm sao cậu có thể từ chối Văn Lăng được chứ?
Âm thầm thở dài một hơi trong lòng, Giang Sở Dung vươn tay chủ động ôm lấy cổ Văn Lăng, sáp tới hôn hắn một cái, sau đó cắn môi hắn thì thầm: “Lần sau đừng giở nhiều trò như vậy, ta cũng đâu có kiêng kỵ nhiều như vậy đâu.”
Động tác hôn cậu của Văn Lăng chợt khựng lại: “Em cảm thấy, đều có thể?”
Khi Giang Sở Dung nghe thấy câu hỏi này của Văn Lăng, cậu cứ cảm thấy có gì kỳ lạ trong đó, trái tim cậu khẽ run lên, nhịn không được nhìn kỹ Văn Lăng một lần nữa.
Nhưng Văn Lăng dường như cảm giác được suy nghĩ của cậu, hắn lập tức đưa tay che mắt cậu lại.
Giang Sở Dung:?
Sau đó, lại là một cơn mưa nụ hôn nóng bỏng dồn dập ập đến khiến Giang Sở Dung mất hết khả năng suy nghĩ…
Văn Lăng cũng thật là, sao lại mãnh liệt như vậy chứ.
Còn mãnh liệt hơn cả lúc hắn là đại sư huynh nữa.
Đêm khuya, giờ Sửu.
Giang Sở Dung lười biếng nằm trên đùi Văn Lăng, để lộ ra chiếc cổ trắng trẻo đầy dấu ô mai đỏ sẫm.
Cổ áo của cậu mở rộng, tùy ý để Văn Lăng buộc tóc và xoa bóp cần cổ mà vừa rồi trong lúc làm tì.nh đã bất cẩn bị trật.
Văn Lăng cũng thật sự chịu khó phục vụ, không phàn nàn lấy một lời, cứ vậy mà vươn tay chậm rãi xoa bóp phần cổ bị trật của Giang Sở Dung.
Xoa được một lúc, Giang Sở Dung cảm thấy cổ của mình đã khá hơn nhiều, cậu bèn nói: “Chàng dừng lại một tí, để ta xoay cổ xem sao.”
Văn Lăng dừng lại.
Giang Sở Dung hơi ngẩng đầu lên, xoay xoay cần cổ.
Sau khi hoạt động cổ mấy cái, Giang Sở Dung cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thế là cậu quay sang nhìn Văn Lăng.
Lúc này Giang Sở Dung mới nhận ra, tuy Văn Lăng đã thay đổi hình dáng và khuôn mặt, nhưng quần áo trên người vẫn như cũ, bây giờ hắn đang mặc bộ quần áo trắng tinh của Cố Minh Tiêu, cả người mang đến một cảm giác ngỗ ngược lạ kỳ.
Giang Sở Dung do dự một lúc, muốn nói lại thôi.
Văn Lăng đang đưa tay vén mái tóc đen mềm mại bên tai của Giang Sở Dung, thấy thế liền hỏi: “Sao vậy?”
Giang Sở Dung rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Chàng… Thật sự cùng đại sư huynh là một người sao?”
Sau khi hỏi ra câu này, tự bản thân Giang Sở Dung lại cảm thấy câu hỏi của mình không đúng, có hơi muốn rút lại.
Nhưng Văn Lăng đã nghe hiểu ý của Giang Sở Dung, sau một lúc im lặng, hắn bình tĩnh nói: “Là một, nhưng có đôi khi đeo mặt nạ quá lâu, bản thân ta rất dễ cuốn vào vai diễn.”
Giang Sở Dung cái hiểu cái không, nhưng —— Miễn là không phải tinh thần phân liệt là được.
Nhưng cố tình lúc này, Đồng Tâm Sinh Tử Khế của cậu không che chắn hoàn toàn, nhưng Cố Minh Tiêu đã đột phá cảnh giới Nhập Thánh, thì tu vi của Văn Lăng cũng thăng lên cảnh giới Chí Tôn, cho nên hắn lập tức cảm nhận được tâm tư của cậu một cách rõ ràng.
Lúc này Văn Lăng mới đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay đang tùy ý đặt trên đầu gối của Giang Sở Dung, vừa vu.ốt ve làn da mềm mại non mịn trên mu bàn tay Giang Sở Dung, vừa giả vờ như vô tình hỏi: “Em thích hình dạng nào của ta hơn?”
Giang Sở Dung:…
Một câu hỏi đòi mạng!
Giang Sở Dung im lặng một lúc lâu, thay vì trả lời trực tiếp, cậu lại nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng dường như cũng hiểu được suy nghĩ của cậu, gương mặt của hắn biến ảo, lại trở về bộ dạng của Cố Minh Tiêu.
“Ta không có ghen, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.”
Giang Sở Dung:!
Câu này càng không thể tin!
Nhưng kỳ thật Giang Sở Dung cũng có thể lờ mờ cảm nhận được tâm trạng của Cố Minh Tiêu / Văn Lăng lúc này.
Đơn giản chỉ là mong muốn mình thích một trong hai nhân cách hơn, nhưng lại lo được mất, sợ mình không thích nhân cách còn lại.
Đúng là mâu thuẫn mà.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng về điểm này, Giang Sở Dung lại nói: “Tại sao ta phải chọn?”
Cố Minh Tiêu:?
“Dù sao thì bất luận ta nói như thế nào, chàng cũng sẽ không vui.”
Ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động, trong con ngươi của hắn ẩn hiện một tia ma khí quỷ dị.
Giang Sở Dung nhìn thấy cũng triệt để hiểu ra, sau đó cậu bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay vu.ốt ve mặt Cố Minh Tiêu, nói: “Chàng đó, đừng có tự làm khổ mình nữa, chuyện gì cũng làm hết rồi, còn muốn chiếm tiện nghi cả trong lời nói sao?”
Cố Minh Tiêu không nói nữa.
Giang Sở Dung lúc này hơi nhỏm người dậy, đưa tay kéo lại cổ áo hơi mở rộng, nghiêm túc nhìn Cố Minh Tiêu ở trước mặt nói: “Thật sự là ta không thể chấp nhận một số chuyện trong thời gian ngắn, nhưng những chuyện mà chúng ta đã trải qua với nhau trong quá khứ không phải giả mà đúng không?”
Cố Minh Tiêu: “Ừ.”
Giang Sở Dung: “Cho nên những điều này sẽ không thay đổi, tình cảm của ta đối với chàng sẽ không bởi vì chàng có thêm một thân phận khác mà thay đổi, hiểu không?”
Ma khí trong mắt Cố Minh Tiêu hơi lắng xuống, hắn không lên tiếng nữa.
Trong thâm tâm hắn cũng biết, đây là câu trả lời hoàn hảo nhất mà Giang Sở Dung có thể đưa ra, hỏi thêm cũng vô nghĩa.
Giang Sở Dung cảm nhận được suy nghĩ này của Cố Minh Tiêu, cậu mỉm cười trong vô thức.
Nhưng nghĩ tới điều gì đó, Giang Sở Dung lại đột nhiên tò mò hỏi: “Cơ mà, khi đó chàng có thể cho xuất hiện cả Văn Lăng và đại sư huynh cùng một lúc, nguyên nhân là gì thế?”
Cố Minh Tiêu nghe thấy câu hỏi này của Giang Sở Dung, hắn liếc nhìn cậu nói: “Nguyên lý hóa thân bên ngoài cơ thể. Nhưng về sau ta ý thức được có lẽ bởi vì ta là Ma Thần chuyển thế, nên hóa thân của ta mới chân thực hơn bình thường.”
“Nếu không thì lúc trước cũng không thể qua mắt được nhiều cao thủ Thần Vương Ma tộc như vậy.”
Giang Sở Dung đảo mắt, thăm dò hỏi: “Vậy bây giờ chàng có thể biến ra được không?”
Cố Minh Tiêu khẽ cau mày.
Giang Sở Dung vội vàng nói: “Ta chỉ hỏi thử thôi.”
Cố Minh Tiêu nhìn cậu một cái thật sâu: “Có thể.”
Ánh mắt Giang Sở Dung chuyển động, có chút nóng lòng muốn xem.
Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của Cố Minh Tiêu, cậu cảm thấy mình không nên nói ra điều này.
Cố Minh Tiêu ngược lại cũng không nói gì, hắn nhắm mắt lại, một tia ma khí đỏ thẫm bay ra khỏi cơ thể hắn, rơi xuống bên cạnh, hóa thành hình dạng của Văn Lăng.
Giang Sở Dung:!
WOW!
Thật lợi hại!
Điều này chẳng phải có nghĩa là hiện tại Kiếm Phái không chỉ có một vị cường giả Nhân tộc cảnh giới Nhập Thánh, mà còn có một vị cường giả Ma tộc cảnh giới Chí Tôn sao?
Có thể coi như bất khả chiến bại rồi nhỉ?
Văn Lăng vừa được biến ra ở một bên thản nhiên nói: “Chỉ có thể tăng thêm lực chiến đấu, nhưng không thể sử dụng cùng lúc.”
Giang Sở Dung quay đầu nhìn Văn Lăng, không hiểu hỏi: “Ý của chàng là?”
Văn Lăng: “Điều khiển thân thể về bản chất vẫn là một mình ta, nếu chỉ nói chuyện đơn giản hoặc hành động bình thường, ta có thể phân tâm ra làm cùng lúc.”
“Nhưng nếu giao chiến với các cao thủ thì không có cách nào làm được. Đối đầu với cao thủ, chỉ phân tâm một lần sẽ chết.”
Giang Sở Dung chợt nói: “Cho nên lúc đó khi trốn khỏi Ma tộc, bởi vì không thể làm một lúc hai việc nên chàng mới bế quan sao?”
Văn Lăng: “Ừm.”
Giải thích xong, hắn lại hóa thành ma khí, tiến vào trong cơ thể Cố Minh Tiêu.
Cố Minh Tiêu từ từ mở mắt ra.
Thấy vậy, Giang Sở Dung ít nhiều cũng có phần thất vọng, thầm nghĩ: Sao lại thu về nhanh như vậy chứ?
Nhưng cậu không dám nói ra câu này.
Tuy nhiên, Cố Minh Tiêu cảm nhận được tất cả, ánh mắt sâu thẳm của hắn liếc về phía Giang Sở Dung: “Quả nhiên em vẫn thích ma thể của ta hơn.”
Giang Sở Dung:…
Chết tiệt! Vừa nãy cậu đã cố hết sức tránh đi chủ đề toi mạng này rồi, cớ sao người nào đó vẫn cứ tự mình ăn dấm thế này?
Bệnh thần kinh a!
Ánh sáng trong mắt Cố Minh Tiêu ngày càng nguy hiểm.
Cảm giác được tâm tình của Cố Minh Tiêu đang dao động, Giang Sở Dung thật sự hết nói nổi, trầm mặc một lát, cậu dứt khoát đập nồi dìm thuyền.
Chỉ thấy Giang Sở Dung xoay người ngồi dậy, đổi thành tư thế khóa ngồi trên người Cố Minh Tiêu, không để Cố Minh Tiêu kịp phản ứng lại, Giang Sở Dung đã vươn tay bưng lấy khuôn mặt lạnh lùng tựa ngọc của hắn, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Cố Minh Tiêu:?
Nháy mắt tiếp theo, Cố Minh Tiêu đè lại môi cậu, nhíu mày nói: “Em làm gì vậy?”
Giang Sở Dung thuận thế cắn đầu ngón tay của Cố Minh Tiêu, xúc cảm ướt át và ấm áp đột nhiên truyền đến.
Ngay lập tức, Cố Minh Tiêu đột ngột rút tay lại như thể bị điện giật.
Lúc này, Giang Sở Dung nhìn vẻ lúng túng của Cố Minh Tiêu ở khoảng cách gần, đôi mắt đào hoa của cậu cong lên, cười nói: “Còn không phải vì sợ chàng giận sao? Thật sự không được thì, cả hai thân phận đều làm một lần đi.”
Lâu lâu chơi cosplay cậu cũng không ngại nha, hơn nữa còn là cosplay chân thật như vậy.
Cố Minh Tiêu:…
Thật lâu sau, Cố Minh Tiêu cất giọng khàn khàn nói: “Cổ em bị trật rồi, đêm nay thôi quên đi.”
Giang Sở Dung: “Hứ.”
Cố Minh Tiêu: “Ngoan.”
Khi Giang Sở Dung nghe thấy từ này, trái tim cậu đập lỡ một nhịp, sau đó cậu cụp mắt xuống nhìn vẻ mặt của Cố Minh Tiêu một cách nghiêm túc.
Lúc này ánh mắt của Cố Minh Tiêu đã khôi phục vẻ trong trẻo sáng suốt, thật sự không có nửa điểm ham mu.ốn tì.nh dục nào.
Im lặng một lúc, Giang Sở Dung mím môi, nhưng cậu cũng không cố sức ép buộc gì, cậu chỉ cúi đầu, hôn lên hàng mi dài xinh đẹp của Cố Minh Tiêu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta không quậy nữa, chàng cũng đừng có ghen tuông mù quáng nữa được không?”
Cố Minh Tiêu vươn tay chậm rãi ôm lấy vòng eo thon thả của Giang Sở Dung: “Ta không có ghen.”
Giang Sở Dung nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đong đầy ý cười trong vắt: “Chàng thấy ta tin không?”
Cố Minh Tiêu:…
Một lúc lâu sau, Cố Minh Tiêu xoay người lại, bế Giang Sở Dung đang ngồi trên đùi mình lên đặt xuống giường.
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, nụ cười trên môi càng sâu hơn mấy phần, không khỏi nghĩ thầm: Quả nhiên là không nhịn nổi, đúng là khẩu thị tâm phi.
Nhưng cậu nào có ngờ, Cố Minh Tiêu thật sự không làm gì cả, chỉ đặt cậu nằm xuống giường xong liền cởi áo khoácra, sau đó ôm cậu ngủ.
Lúc này Giang Sở Dung nằm trong l.ồng ngực tỏa ra hương thơm mát trong trẻo của Cố Minh Tiêu, sau một lúc im lặng, cậu nói nhỏ: “Chàng đúng là nhịn được a.”
Cố Minh Tiêu căn bản không bị khiêu khích, qua một lúc hắn mới nhàn nhạt nói: “Ta không có nhịn. Ngủ ngon.”
Giang Sở Dung hừ hừ mấy tiếng, đợi một lúc vẫn không thấy Cố Minh Tiêu định làm gì, cậu vừa nửa nhẹ nhõm nửa thất vọng nhắm mắt lại.
Nói thật, vừa rồi trong một khoảnh khắc nào đó, cậu thật sự đã nghĩ: Nếu chỉ đổi mặt làm thì cũng không phải không được…
Nhưng khi Giang Sở Dung nhắm mắt lại cũng không hề phát hiện ra, gần như cùng lúc đó, sau lưng cậu, một đôi đồng tử ẩn chứa vô tận lửa ma đột nhiên mở ra!
Đôi ma đồng đó chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc cái gáy trắng nõn thon dài của cậu, mang theo d.ục vọng và nhẫn nhịn vô cùng tận.
Nhưng sau khi nhìn một hồi lâu, đôi ma đồng đó lại từ từ khép lại, người phía sau cuối cùng cũng không làm ra bất kỳ động tác quá giới hạn nào, hắn chỉ đưa tay ra, chậm rãi ôm sát cơ thể mềm mại ấm áp ấy vào lòng.
————–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Ha, còn nhịn nữa chàng sẽ biến thành hòa thượng, khà khà khà…
– Cố Minh Tiêu: Không sao, ta không gấp.