Ngay sau đó, đoàn người Trần Triệu Dương lên du thuyền của bọn họ, đi về phía đất của Hoa Hạ.
“Thật sự là không thể đợi được, đuổi theo nhanh như vậy sao?”, Trần Triệu Dương vẫn chú ý tới những chiếc thuyền xung quanh, ngay khi bọn họ rời chỗ thuyền đánh bạc không bao lâu, một chiếc cano lập tức đuổi theo bọn họ.
“Anh Trần, có người đuổi theo sao?”, nghe được lời của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai lập tức căng thẳng, dù sao thì đây cũng là vùng biển quốc tế, tuy rằng thực lực của Trần Triệu Dương mạnh cỡ nào thì khi ở trên biển cũng sẽ bị người ta dùng đạn cối bản trúng, đến lúc đó, người cũng đi đời nhà ma rồi.
“Ừ, có người đuổi theo, nhưng mà đừng lo lắng, bây giờ chúng ta đang hướng về phía một hòn đảo, bất kể đó là hòn đảo nào”, đương nhiên là Trần Triệu Dương nhìn thấy chiếc cano đuổi theo, ánh mắt anh quét qua, thấy trên tàu không chỉ có một người lái, mà còn có một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu đón gió.
Trên tàu cũng không có vũ khí hạng nặng, nhưng tàu của đối phương lại là tàu cao tốc, tốc độ nhanh hơn du thuyền của bọn họ, anh không muốn chiến đấu trên du thuyền, hơn nữa, vùng biển này cũng không phải là nơi để chiến đấu.
“Vâng, anh Trần”, Tăng Kim Lai gật đầu, tất nhiên là anh ta biết việc đối phương muốn đuổi kịp du thuyền của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, mà chắc chắn sẽ đến trước khi bọn họ lên bờ.
Lúc này chỉ có thể tin tưởng Trần Triệu Dương có thể ngăn cản đối phương, bằng không, lần này thật sự sẽ chết.
Tăng Kim Lai tức yêu cầu người lái du thuyền đi về phía hòn đảo nhỏ gần nhất.
Các hòn đảo gần đây không lớn lắm, nhiều hòn đảo chỉ là một số đá ngầm, hơn nữa, ở gần đó đặc biệt có rất nhiều đá.
“Để tôi lái”, Trần Triệu Dương thấy du thuyền của bọn họ bắt đầu giảm tốc độ, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ sợ là du thuyền đã va vào đá ngầm, anh có đôi mắt xuyên thấu, có thể lái du thuyền, đi thẳng tới phòng điều khiển, sau đó nói với người lái tàu.
“Chuyện này..”, nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, thuyền viên chợt đứng lên một cách do dự, hiển nhiên là không biết có nên làm vậy hay không.
“Để cho anh Trần lái đi”, Tăng Kim Lai cũng theo sau, đi vào phòng điều khiển, biết được yêu cầu của Trần Triệu Dương, anh ta lập tức đồng ý.
“Vâng”, thuyền viên không do dự nữa, ra khỏi vị trí lái thuyền.
Trần Triệu Dương lập tức ngồi vào vị trí điều khiển, bắt đầu lái.
Dưới đôi mắt xuyên thấu, tốc độ của du thuyền tăng lên.
Thuyền viên vừa đi ra trước đó cảm thấy tốc độ của du thuyền tăng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Dù sao thì ở xung quanh đây có rất nhiều đá ngầm, với tốc độ nhanh như vậy sẽ không thể tránh đi kịp thời, chỉ sợ đến lúc đó, con thuyền sẽ bị phá, người chết mất.
“Tổng giám đốc Tăng, điều này có thực sự ổn hay không? Quá nguy hiểm, hay là cứ để tôi lái đi”, thuyền viên kia đề nghị với Tăng Kim Lai.
“Không sao, anh Trần sẽ không lấy tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn”, lúc này sắc mặt của Tăng Kim Lai hơi khó coi, nhưng mà từ trước cho tới bây giờ, Trần Triệu Dương vẫn luôn tạo nên kỳ tích, anh †a tin rằng lần này, Trần Triệu Dương nhất định sẽ làm được.
“Chuyện này..”, khi nghe thấy Tăng Kim Lai nói như vậy, thuyền viên hé miệng, định nói gì đó, nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tăng Kim Lai, anh ta chỉ có thể ngậm miệng.
Dĩ nhiên Tăng Kim Lai tin tưởng, bởi vì ở trên thuyền có những người mà anh quan tâm, tin rằng Trần Triệu Dương sẽ không làm những chuyện mà không chắc chắn.