Đám người Nam Cung Yến ở trên du thuyền không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.
“Chị nhìn kìa, ở kia có một chiếc cano đang đuổi theo chúng ta”, lúc này Tuyên Hoàng chợt nhìn về phía sau rồi hét to.
Tuyên Hoàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía sau du thuyền, chỉ thấy một chiếc cano đang lao nhanh, đuổi theo sau bọn họ.
“Chẳng lẽ là do anh rể thắng quá nhiều tiền, cho nên người trên thuyền đánh bạc muốn ăn quyt sao? Phải làm sao đây? Sẽ không có cao thủ đến chứ?”, Tuyên Hoàng lập tức suy đoán.
“Đừng đoán mò, yên tâm đi, nhất định Triệu Dương sẽ có cách”, Nam Cung Yến thấy bọn họ hơi hoảng loạn, lập tức mở miệng trấn an tinh thần.
“Đúng vậy, chắc chắn anh rể có thể giải quyết, ngay cả võ đạo tông sư cũng bị anh rể giết, em không tin những người đuổi theo này là võ đạo tông sư đâu?”, Tuyên Hoàng cũng đã lấy lại bình tĩnh, dù sao thì cô ấy đã từng nhìn thấy thực lực của Trần Triệu Dương rồi.
“Cái gì? Giết võ đạo tông sư? Thật hay giả vậy?”, Tạ Thụy Ý ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Nam Cung Yến, thốt lên kinh hãi.
“Trời ạ, anh không phải là người của thành phố Long Hải sao? Chuyện này đã lan truyền khắp thành phố rồi, anh vậy mà không biết?”, Tuyên Hoàng nhìn về phía Tạ Thụy Ý bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
“Cái đó không phải là do tôi ở trong sòng bạc: quanh năm suốt tháng sao, cho nên không biết nhiều về tin tức của thế giới bên ngoài thôi”, Tạ Thụy Ý cười nói.
“Được rồi, chị đi đến phòng điều khiển xem một chút”, Nam Cung Yến mặc kệ bọn họ, đi về phía phòng điều khiển.
“Bà xã, sao em lại tới đây?”, Trần Triệu Dương đang lái thuyền, nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới thì lập tức lên tiếng hỏi.
“Có phải gặp rắc rối rồi không?”, Nam Cung Yến lo lắng, mở miệng hỏi.
“Em biết rồi? Không sao đâu, đừng lo lăng, anh sẽ dẫn mấy người đó đến hòn đảo gần đây để giải quyết, anh cũng không muốn du thuyền của chúng ta trở thành chiến trường”, Trần Triệu Dương cười thoải mái, nói một cách chắc chắn.
“Thật không? Anh đừng có nói dối em”, nghe được Trần Triệu Dương nói như vậy, mặc dù Nam Cung Yến vẫn hơi lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.
“Bà xã, sao anh có thể nói dối em được, hãy tin tưởng chồng em, chắc chắn không có việc gì. Em đi lên đi, anh phải tập trung lái thuyền, ở đây có rất nhiều đá ngầm”, Trần Triệu Dương lập tức bảo Nam Cung Yến rời đi. Nam Cung Yến nghe nói nơi này có nhiầu đá ngầm, đương nhiên là không dây dưa chuyện này nữa, lập tức đi lên.
“Kim Lai, chờ lát nữa tôi lên đảo, anh cho du thuyền đi ra xa một chút, chờ tín hiệu của tôi, sau đó anh lại đến đón”, lúc này Trần Triệu Dương dặn dò Tăng Kim Lai.
“Vâng, anh Trần”, Tăng Kim Lai gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Sở dĩ Trần Triệu Dương muốn cho du thuyền đi xa hơn là vì sợ đối phương chó cùng dứt dậu, đến lúc đó đối phương lấy đám người Nam Cung Yến ra uy hiếp anh thì sẽ không tốt. Dù sao thì đối phương cũng là tông sư đại thành, chiến đấu cũng hơi khó khăn, nếu như anh ta nắm được nhược điểm của anh, tỷ lệ chiến thắng sẽ càng thấp hơn.
Có du thuyền của Trần Triệu Dương mở đường, chiếc cano ở phía sau không hề có ý giảm tốc độ, mà theo sát ở phía sau vô cùng thuận lợi.
“Chính là phía trước, để tôi xuống, các anh lái du thuyền đi”, đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương nhìn qua, phát hiện ra một hòn đảo gần nhất, bán kính chỉ có mấy trắm mét, trên đảo cũng không có thảm thực vật, chỉ có cát và đá ngầm.
“Được, anh Trần”, Tăng Kim Lai biết răng lúc này. bọn họ không thể giúp được gì nhiều, không cản trở là đã tốt lắm rồi.
Khi đến gần bờ, Trần Triệu Dương cho du thuyền dừng lại.
Tàu cano theo sau bọn họ cũng dừng lại, Trần Triệu Dương lập tức bay lên không trung, mũi chân chạm nhẹ trên mặt nước, cả người bay lên trên đảo giống như một con chim hải âu.
Người đàn ông trung niên trên cano cũng lập tức phát động thân thể, đạp không mà đi, tốc độ cũng không chậm hơn Trần Triệu Dương, đáp xuống chỗ cách Trần Triệu Dương không xa.