“Biết phải nói thế nào không?”
Khi bước ra thang máy, Lệnh Hưng Ngôn lặp lại lần thứ ba: “Miệng phải ngọt, ánh mắt phải linh động, đừng im như hến.”
Lệnh Sâm chẳng nói câu nào.
Chúc Ôn Thư cúi đầu nhịn cười, dẫn hai người họ đến cửa nhà.
Lệnh Tư Uyên đã bị đưa về nhà ông bà, không có tiếng thằng bé ríu rít, không khí giữa ba người vô cùng tĩnh lặng.
Trước khi Chúc Ôn Thư lấy chìa khóa mở cửa, Lệnh Hưng Ngôn lại nhấn mạnh: “Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chốc nữa em đi vào phải…”
“Em biết.”
Lệnh Sâm bày hết vẻ mất kiên nhẫn lên trên mặt: “Anh nói mấy trăm lần rồi đấy, em đâu phải học sinh tiểu học.”
“Học sinh tiểu học còn dễ nói hơn em, phải cười đấy, nhớ chưa? Cười phải dễ mến chút, đừng phô cái…”
Khi Lệnh Hưng Ngôn đang càu nhàu, Chúc Ôn Thư đã mở cửa.
Tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, Lệnh Hưng Ngôn lập tức ngậm miệng, nâng tay sửa sang lại quần áo của mình.
Anh ta quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy Lệnh Sâm căng thẳng, anh ta lại không nhịn được mà nhắc nhở anh thả lỏng.
Lúc này, người trong phòng khách bước ra.
Chúc Ôn Thư ngẩng lên, vừa nhìn thấy ba mẹ, cô đã lập tức muốn quay đầu bước đi.
Đây là gì thế.
Mẹ cô mặc sườn xám, đi giày cao gót; ba cô mặc bộ vest phẳng phiu, nhấn nhá thêm chiếc khăn lụa ở túi trước ngực.
Ai không biết còn tưởng hai người họ đang làm đám cưới đấy.
Lời chào đầu đẹp đẽ mà Chúc Ôn Thư chuẩn bị trước đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng.
Ba mẹ cô cũng đang đánh giá Lệnh Sâm, họ đứng im ngay tại chỗ vào, không biết nên mở lời thế nào.
Lệnh Hưng Ngôn – người tới làm lá cây yểm trợ – thấy mấy nhân vật chính sững sờ, vì thế anh ta kéo áo Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Cháu chào cô chú, cháu là Lệnh Sâm.”
“À à, cháu là Lệnh Sâm à, giống trong tivi quá đi.”
Ba mẹ Chúc Ôn Thư lùi về sau, nhường chỗ cho ba người đi vào: “Mau vào đi, đừng đứng bên ngoài nữa, trời lạnh lắm.”
Nói xong họ còn liếc Chúc Ôn Thư một cái, ý bảo: sao con không giới thiệu với mọi người.
Chúc Ôn Thư cũng chăm chú nhìn đáp lại, nghĩ thầm: hai người mặc như thế, suýt chút nữa con không nhận ra đấy.
Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư mặt không biểu cảm, cứ vậy bước vào.
Cả bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Lệnh Hưng Ngôn ngây ngẩn chốc lát, sau đó nhếch miệng cười nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy hai cô chú, cháu là anh họ của Lệnh Sâm, tên Lệnh Hưng Ngôn, cô chú cứ gọi cháu là tiểu Lệnh là được.”
Ba Chúc quay đầu nói: “Xin chào, xin chào, mau vào uống ngụm trà đi.”
“Nghe nói chú buôn bán trà đúng không ạ?”
Lệnh Hưng Ngôn nhìn khắp xung quanh, thấy đồ trong nhà toàn là đồ cổ, liền nói: “Bảo sao lại có phong cách tới vậy.”
Ba Chúc được khen, cười đến mức híp mắt lại: “Nào có phong cách gì, nếu cháu thích, tẹo nữa chú cho cháu chút trà Phổ Nhỉ, đó là loại trà ngon chú ưa thích trân trọng đấy.”
“Cháu chỉ là người thường, đâu am hiểu tinh thông, đồ quý nhìn lại tưởng đồ thường”. Lệnh Hưng Ngôn tóm lấy Lệnh Sâm – người đang chuẩn bị chuồn đi: “Nhưng em cháu là người làm nghệ thuật, cũng biết thưởng thức đôi chút, đến lúc ấy nó có thể xin chú chỉ bảo vài điều.”
Lệnh Sâm: “…?”
“Đừng nói trà này trà nọ với ông ấy, không chừng chốc nữa ông ấy không dừng được đâu.”
Mẹ Chúc Ôn Thư gọi tất cả tới phòng khách: “Mọi người mau tới đây ngồi đi, đến đây ăn chút hoa quả.”
Lệnh Sâm: “Cháu cảm ơn cô.”
Sau đó anh đặt đồ trong tay lên trên bàn.
Mẹ Chúc Ôn Thư vội vàng nói: “Cháu mang gì thế, khách khí quá.”
Lệnh Sâm lắc đầu: “Không đâu ạ, đây là đồ nên mang.”
Thế thôi, hết rồi à?
Lệnh Hưng Ngôn nhìn Lệnh Sâm, liên tiếp ám chỉ, nhưng đối phương lại hệt như không nhận thấy tín hiệu.
“Cô cũng khách khí quá rồi, đây là tổ yến mà Lệnh Sâm chọn cho cô ấy ạ, mấy ngôi sao nữ rất thích ăn tổ yến này, ăn vào rất tốt cho việc làm đẹp dưỡng sắc.”
Anh ta đẩy lưng Lệnh Sâm, thấy anh không động đậy, vậy chỉ có thể tự mình nói tiếp: “Nhưng xem ra trong nhà có chắc có rất nhiều, cô không kém mấy ngôi sao nữ kia chút nào, lúc vừa tới, anh em chúng cháu còn tưởng cô là chị gái của cô giáo Chúc đấy. Haizz, lần sau cháu sẽ bảo Lệnh Sâm mua cho cô thứ khác.”
Chúc Ôn Thư: “…”
Lố! Quá! Rồi!
Quả nhiên, Chúc Ôn Thư thấy mẹ mình cười ha hả, bà ngượng ngùng sờ mặt, sau đó nói phải vào bếp nhìn mấy món đang nấu.
Ba Chúc Ôn Thư cũng vội vàng đi pha trà, phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.
Lệnh Sâm từ từ quay đầu, thấp giọng nói: “Anh nói thế, có hợp không?”
Lệnh Hưng Ngôn nhìn bóng lưng mẹ Chúc Ôn Thư, hơi lo lắng.
Chẳng lẽ tâng bốc quá đà à? Nề nếp nhà cô giáo Chúc quy củ, không thích phong cách như này?
Lệnh Sâm: “Anh nói hết mấy lời em muốn nói rồi.”
Anh liếc mắt: “Vậy em nói gì giờ?”
Lệnh Hưng Ngôn: “…”
Anh ta đột nhiên làm động tác kéo khóa miệng, sau đó nâng tay, ngửa lòng bàn tay lên: “À chú ạ.”
Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm nhìn nhau, sau đó ra khỏi phòng khách, không còn tuỳ ý như bình thường, cả người bắt đầu hơi lo lắng hồi hộp.
“Ba, ba để đó để con làm cho.”
“Không cần, con cứ ngồi đi, ba mang nước…”
“Chú cứ để cháu.”
Ba Chúc thấy một bàn tay thon dài vươn ra đón lấy ấm trà trong tay mình.
“Nghệ thuật thưởng trà” là tập tục uống trà truyền thống, còn được gọi với cái tên là “Trà đạo Trung Quốc”. Các dụng cụ pha trà được bày trên một chiếc bàn lớn, các nghi thức trà đạo phức tạp đến mức người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu đang làm gì.
*功夫茶: là nghệ thuật thưởng trà truyền thống của người Hán, bắt nguồn từ 《茶经》của Lục Vũ, là tập tục thưởng trà truyền thống của người Hán ở Triều Sán (Quảng Đông), đồng thời cũng là truyền thống chào đón khách.
Hệt như Lệnh Hưng Ngôn tại giờ phút này.
Anh ta mở to mắt nhìn Lệnh Sâm pha một ấm trà, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Có câu đánh rắn phải đánh rập đầu, người em họ này của anh ta thực sự rất hiểu câu đó.
Chẳng trách lúc trước ngày nào Lệnh Sâm cũng vụng trộm lên mạng xem video.
Có chí khí, Thanh Hoa Bắc Đại thi trường nào cũng được.
Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm sẽ học thêm thứ này, cô chỉ nói với anh là nhà cô đang làm gì mà thôi.
Từ đầu tới giờ cô luôn lo lắng Lệnh Sâm không thích nói, ba mẹ sẽ cảm thấy anh ra vẻ. Kết quả tới khi ăn cơm tối, ba cô lại có ý khuyên Lệnh Sâm đổi nghề đi bán trà cùng ông.
–
Bữa cơm Tất Niên năm nay không chỉ có bốn trưởng bối hội họp, mà còn có cả vợ chồng anh họ ngày thường bận rộn cũng tới.
Trong nhà mọi người quây quần đông đúc, vốn Chúc Ôn Thư tưởng rằng mình và Lệnh Sâm sẽ rơi vào cuộc thẩm vấn vô tận của người thân ngay lập tức, nào ngờ mấy người bình thường ở trước mặt cô tò mò hỏi đông hỏi tây, nhưng khi thấy Lệnh Sâm lại bắt đầu dè dặt. Ngay cả người cậu lúc nào uống rượu xong cũng thích hát hò, giờ cũng nói cổ họng mình không tốt, sợ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Tới lúc này, Lệnh Hưng Ngôn thấy người em họ mình không còn gì là không thể ứng phó được nữa, ngoại trừ việc im lặng ít nói thì còn lại rất yên tâm, vì thế sau khi ăn xong anh ra liền xin phép ra về.
Ra khỏi nhà Chúc Ôn Thư, Lệnh Hưng Ngôn gọi điện thoại cho ba mẹ mình để báo cáo tình hình. Hơn nữa còn cười nói: Lệnh Sâm không hổ là người từng trải chuyện lớn, lần đầu gặp mẹ vợ bình tĩnh hơn anh ta rất nhiều, không hề hoảng loạn chút nào.
Mà ba mẹ Chúc Ôn Thư cũng chỉ hỏi sơ qua tình huống của ba Lệnh Sâm, cả nhà chẳng ai thấy kinh ngạc, xem ra họ đã biết trước hết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lệnh Hưng Ngôn ngồi lên xe, lấy điện thoại lướt xem vòng bạn bè.
Hai mươi phút trước, Lệnh Sâm đăng lên một tấm ảnh, tấm ảnh đó chụp bữa cơm Tất Niên ở nhà Chúc Ôn Thư, ngoài ra không còn gì khác.
Cũng rất súc tích.
Nhưng bình luận phía dưới lại hơi chướng mắt.
【Trình Trí âm nhạc key: Năm mới vui vẻ! Đồ ăn nhìn ngon thế.】
【c trả lời Trình Trí âm nhạc key: Cảm ơn, ba vợ làm đấy.】
【Lư Mạn Mạn: Oa, nhìn ngon quá, so với đầu bếp được rồi!】
【c trả lời Lư Mạn Mạn: Sao em biết đây là do mẹ vợ anh làm?】
【Lư Mạn Mạn trả lời c:? Em không biết.】
【c trả lời Lư Mạn Mạn: Vậy giờ em biết rồi đấy.】
【Trương Du Minh: Nhìn khá ngon, hôm nào tới nhà thầy đi, thầy cũng nấu cho em một bữa.】
【c trả lời Trương Du Minh: Thầy, em đang ở nhà mẹ vợ, tạm thời không tới được.】
Lệnh Hưng Ngôn: “…”