Ăn xong cơm tối, Chúc Ôn Thư lại lo sợ bất an.
Tất cả đều quá bất thường, cô luôn cảm thấy ba mẹ mình đang giấu chiêu lớn nào đó.
Đúng như dự đoán, sau khi dọn dẹp bàn ăn, ba mẹ cô đứng cạnh phòng bếp liếc nhau, mỉm cười nhìn người trong phòng khách: “Xem Xuân Vãn làm gì, chán lắm.”
Hai người họ đi về phòng lôi ra…bộ loa đài.
Chịu đựng lúc lâu, cuối cùng người cậu không kìm nén được nữa, hơn nữa người đã ngấm cồn, nên mạnh dạn nhiệt tình kéo Lệnh Sâm đến cạnh, nhất quyết muốn hát chung một bài với anh.
“Hay là thôi đi cậu”. Chúc Ôn Thư chắn trước mặt Lệnh Sâm: “Lúc trước anh ấy bị cảm, cổ họng không khoẻ lắm.”
Người cậu vẫn không buông tha, nói Lệnh Sâm bị cảm cũng có thể hát.
Chúc Ôn Thư thuyết phục hết lần này đến lần khác nhưng chẳng thành, Lệnh Sâm thấy thế thì khuyên cô.
“Không sao, anh hát với cậu hai bài.”
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn anh: “Anh chắc chắn…?”
Lệnh Sâm nhướng mày, bày ra dáng vẻ anh vẫn có thể hát nhưng cậu của chúng ta thì không.
Sau đó, Lệnh Sâm trơ mắt nhìn cậu Chúc Ôn Thư chọn bài 《Mượn trời xanh thêm 500 năm》.
Anh vẫn nở nụ cười, quay đầu nói với cậu: “Hay là chúng ta đổi bài khác đi?”
Người cậu tỏ ý không thành vấn đề, sau đó nhanh tay chọn bài 《Tận trung báo quốc》.
Lệnh Sâm tiếp tục nở nụ cười, nhưng im lặng không nói gì.
“Sao thế?” Người cậu hỏi: “Không hát được à?”
Lệnh Sâm cầm micro.
“Tài năng cháu kém cỏi.”
Không lâu sau, người cậu và Lệnh Sâm vai kề vai hát bài 《Bảo vệ Hoàng Hà》.
Hai người chia đoạn hát, khi đến lượt cậu Chúc Ôn Thư hát, cậu vừa hát vừa quay đầu nhìn Lệnh Sâm, ý là: chỗ này cậu hát, cháu đừng xen vào.
Lệnh Sâm ra hiệu, thấy cậu không có phản ứng, anh mới nói: “Cháu hoà âm cho cậu.”
Người cậu lập tức cố hết sức nâng cao nốt cao của mình.
Chúc Ôn Thư bất lực ngồi trên ghế sô pha.
Cậu ấy vui là được, dù sao cũng không có ai đến nghe.
Ở một thành phố khác.
Thi Tuyết Nhi ăn xong cơm Tất Niên, cô nàng vẫn không quên bấm vào quảng trường Weibo của Lệnh Sâm để thám thính xem có người tung tin vịt hay không.
Vui vẻ xem suốt hơn 20 phút, khi chuẩn bị đi cướp lì xì, đột nhiên một bài đăng weibo hấp dẫn sự chú ý của cô nàng.
@Tiểu Cố Không Ăn Cơm: Hàng xóm nhà tôi hát giọng giống hệt Lệnh Sâm hahaha.
Kèm theo đó là một đoạn video.
Thi Tuyết Nhi nghĩ thầm đừng có nhận lung tung, người nào giống Lệnh Sâm được chứ?
Nhưng sau khi nghe mười giây, cô nàng chửi thề một tiếng. Thi Tuyết Nhi ấn thoát ra xem địa chỉ chủ bài đăng, hoá ra địa chỉ IP của người này ở Hối Dương.
【Tuyết mị nương câu cá một mình trên sông băng: Cô giáo Chúc! Cô mau bảo Lệnh Sâm chú ý đến gánh nặng thần tượng của mình đi!】
Lúc Chúc Ôn Thư nhận được tin nhắn của Thi Tuyết Nhi, cậu của cô đang mời Lệnh Sâm hát ca khúc thứ sáu với mình.
Cô vừa mới nói dứt câu “Cậu ơi, cậu nghỉ chốc lát đi”, người cậu đã lập tức trả lời.
“Vậy cháu tới đây”. Cậu đưa micro đến trước mặt Chúc Ôn Thư: “Cô giáo Chúc hát cho chúng ta nghe một bài nhá.”
Những người khác trong nhà không nói gì, người nghịch điện thoại vẫn nghịch điện thoại, người đang ăn vẫn tiếp tục ăn, nhưng tất cả đều đồng loạt mỉm cười.
“….Cháu không hát được đâu.”
Chúc Ôn Thư đẩy micro ra: “Hôm nay cháu không khoẻ lắm.”
“Cứ hát bừa một bài đi.”
Lệnh Sâm nghiêng đầu lại gần: “Anh muốn nghe.”
Vì uống rượu, mặt Lệnh Sâm hơi đỏ.
Khi anh dựa vào vai cô, Chúc Ôn Thư có thể thấy mang tai đỏ ửng của anh.
Ai chịu được đây?
Chúc Ôn Thư cắn răng, nhận lấy chiếc micro.
Khi khúc nhạc dạo của bài 《Ninh Hạ》 vang lên, hai tay Chúc Ôn Thư cầm micro, đầu vai Lệnh Sâm cọ nhẹ chỗ cổ cô.
“Một ngày hè tĩnh lặng~”
“Trên không trung ngàn sao lấp lánh~”
Lệnh Sâm ngẩng đầu.
“Trong con tim lại có chút tương tư~”
“Nỗi mong nhớ hình bóng anh~”
Lệnh Sâm ngồi thẳng dậy.
“Em có thể vờ như không thấy~”
Lệnh Sâm bắt đầu giả vờ không nghe thấy.
Khi ca khúc kết thúc, cả phòng khách im phăng phắc.
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm chiếc tivi, nhất thời, anh đã nghĩ rất nhiều.
Nếu họ có một đứa nhỏ, đứa nhỏ ấy sẽ có một nửa giống Chúc Ôn Thư.
Giả sử thực sự vậy, anh sẽ cho đứa bé theo con đường học tập, không muốn nó đi theo sự nghiệp của anh.
“…Gì thế.”
Chúc Ôn Thư nghiêm mặt đánh tan bầu không khí im lặng trong phòng: “Hát lệch tông sao?”
Người cậu nghĩ thầm, con hát lệch ở đâu chứ.
Xưa nay con có hát lệch bao giờ đâu.
“Không có.”
Lệnh Sâm điều chỉnh lại vẻ mặt, cười nói: “Em hát lại còn hay hơn bản gốc.”
Chúc Ôn Thư: “…”
–
Tới gần 12 giờ, khách trong nhà đã về gần hết.
Khi Chúc Ôn Thư tiễn Lệnh Sâm xuống dưới lầu, anh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Anh nhìn gì thế?”
Chúc Ôn Thư chắp hai tay sau lưng, nhìn cùng hướng với anh.
Đèn đường đã hỏng, bên sửa chữa chưa kịp tới. Bầu trời đen ngòm, chẳng thấy bất kỳ thứ gì.
Lệnh Sâm đút hai tay vào túi áo khoác, thở ra hơi trắng.
“Lúc này nên bắn báo hoa rồi chứ nhỉ.”
Chúc Ôn Thư muốn nói, Hối Dương đã cấm đốt pháo hoa được vài năm rồi, anh không biết sao.
Nhưng nghĩ lại.
Ký ức đón Tết của Lệnh Sâm có lẽ vẫn dừng lại ở nhiều năm trước.
Từ đó về sau, Tết Âm Lịch lại trở thành cực hình, anh chỉ có thể yên lặng nhìn nhà nhà đoàn tụ.
May mà Chúc Ôn Thư có chuẩn bị trước.
Cô nghiêng người, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nên đốt pháo hoa rồi.”
Lệnh Sâm vẫn nhìn lên bầu trời đêm.
Chốc lát sau, anh nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, bầu trời dần xuất hiện mùi pháo đốt nhàn nhạt.
Lệnh Sâm quay đầu, thấy Chúc Ôn Thư cầm pháo hoa que đang cháy trên tay.
“Năm mới vui vẻ, Lệnh Sâm.”
Ngọn lửa màu bạc cháy dọc theo thân que cầm tạo thành hình trái tim giữa đêm tối, ánh lửa toả lên làm khuôn mặt Chúc Ôn Thư mờ đi, đôi mắt cô sáng rực, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh ngược của Lệnh Sâm và cây pháo hoa.
Anh yên lặng rất lâu.
Ánh pháo hoa bập bùng, Chúc Ôn Thư thấy rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong mắt anh.
Đêm đông giá rét, mái tóc anh hơi rối, đôi mắt cụp xuống, hệt như đang nhớ lại hồi ức nào đó.
“Quên màn pháo hoa thời cấp ba ấy đi.”
Chúc Ôn Thư nhét một cây pháo hoa que vào tay anh: “Cho anh đốt này.”
“Không phải em muốn cướp vai diễn của anh đấy chứ?”
Lệnh Sâm cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc lư cây pháo hoa trong tay.
“Trí nhớ anh không tốt, quên từ lâu rồi.”
“Vậy thì không được.”
Chúc Ôn Thư nói: “Về sau nhìn thấy pháo hoa, anh phải nhớ đến đêm nay đấy.”
“Anh biết rồi, cô giáo Chúc.”
Khi hai người nói chuyện, pháo hoa que đã cháy hết, chỉ còn lại hai que cầm màu đen.
Chúc Ôn Thư thấy Lệnh Sâm yên lặng nhìn chằm chằm que cầm trong tay, liền hỏi: “Sao thế, anh muốn nghịch tiếp à?”
“Không phải.”
Lệnh Sâm khẽ thở dài: “Lâu lắm rồi anh mới đón một cái Tết náo nhiệt như vậy.”
Có bữa cơm Tất Niên thịnh soạn, có thể gọi trưởng bối là “ba mẹ”, còn có những người thân yêu ở bên.
Giờ không cần mong ước nữa, mỗi lần ngày lễ đến, anh sẽ nhớ cô, có cô ở bên.
Đột nhiên mùi hương thơm ngát ập tới.
Khi Lệnh Sâm ngước mắt lên, khuôn mặt Chúc Ôn Thư đã gần trong gang tấc.
Cô kiễng chân hôn lên má anh.
“Về sau năm nào cũng sẽ náo nhiệt như này”. Chúc Ôn Thư nhẹ giọng nói: “Đó là nhà của chúng ta”.
Lệnh Sâm nhìn cô, trong mắt người con gái là sự kiên định chắc chắn.
Anh nâng tay giữ đầu Chúc Ôn Thư, “ừm” một tiếng, sau đó cúi đầu hôn cô.
Đông dài đằng đẵng giao hoà với tân xuân, họ trao nhau nụ hôn dịu dàng triền miên.
——【Hết truyện】——