Cùng lúc đó, Thẩm Mộc đột nhiên ầm một tiếng…
Nửa quỳ trên đất.
Trên đầu gối trái be bét máu tươi.
Cả cái đầu gối trái đã không còn nữa, đã bị luồng khí xoáy cắt mất.
Thẩm Mộc đau đến nhe răng, gương mặt già nua cũng biến dạng.
“A a…”, Thẩm Mộc gào lên điên cuồng.
Ở phía xa, Thẩm Dật và đám người của ông Tân đều đã hoá đá.
Bọn…bọn…bọn họ rốt cược là đã nhìn thấy cái gì? Thẩm Mộc trong lòng bọn họ là hoàn toàn vô địch, lại…lại bị thường quỳ trên đất chỉ vơi một chiêu?
Đó là Thẩm Mộc đấy!
Là Thẩm Mộc vô địch trên thế giới đây! Đùa kiểu gì vây?
Thẩm Mộc vì sao không tránh đi? Không chiến đấu? Thế nào mà lại trở thành tấm bia sống như vậy? Bọn họ đâu có biết, vào lúc ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không kia bật ra luồng khí xoáy, Thẩm Mộc muốn ra tay để chặn lại hoặc tránh đi, nhưng… nhưng ông ta không làm được!
Hoàn toàn không thể làm được gì!
Điều này mới là thứ khiến người ta hoảng sợ và tuyệt vọng nhất.
“Tiền bối, ông…”, nén nhịn cơn đau nhức nhối đến điếng người, Thẩm Mộc run rẩy muốn nói gì đó, nhưng lại bị chặn ngang.
“Dẫn đường”, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không nhả ra hai chữ này: “Dẫn đường cho ông già này đi đến nhà họ Thẩm ở Thượng giới, ông già này muốn biết rốt cuộc là nhà họ Thẩm có thực sự không thể động vào như lời ông nói hay không?”
Thẩm Mộc càng run dữ dội hơn, trong lúc run rẩy có lời muốn nói lại chẳng dám nói, trên gương mặt già nua đã mất sạch huyết sắc.
Cũng đúng vào lúc này.
“Vù!”
Đột nhiên, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không vung tay lên vỗ nhẹ vào một chỗ cách đó khá xa.
Tích tắc.
Bốn người ở cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh đứng bên cạnh đám người Thẩm Dật và ông Tân cứ thế biến mất tăm.
Đã chết đến không thể chết được hơn nữa.
Thẩm Dật suýt chút nữa là bị doạ cho đại tiểu tiện ra quần!!!
“Thằng nhãi Tô Minh mặc dù khốn kiếp, nhưng muốn dạy dỗ nó cũng chỉ có ông già này được phép, những người khác, các người có thể thử xem, nhất là đám già”, ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không hờ hững nói, lại hướng về phía Thẩm Mộc: “Dẫn đường”.
“Tiền bối, cái đó, tôi… tôi sai rồi, nhà họ Thẩm chúng tôi…”, mồ hôi chảy đầy trán Thẩm Mộc, ông rất rõ ràng lần này mình đã chọc vào một nhân vật lớn rồi.
Ông ta rõ ràng không muốn dẫn đường.
Nhà họ Thẩm mặc dù mạnh.
Nhưng mà cao thủ của nhà họ Thẩm cũng chỉ sàn sàn như Thẩm Mộc mà thôi, nói thẳng ra, Thẩm Mộc chính là một trong những người mạnh nhất của nhà họ Thẩm.
Bản thân mình còn xa mới là đối thủ của ông cụ hai mắt mù loà này, những người khác của nhà họ Thẩm… cũng khó lắm!
“Tôi nói, dẫn đường”, giọng của ông cụ đội nón tre, ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không đã to hơn một chút.
Âm lượng này to hơn một chút, có thể nghe thấy rất rõ ràng, từ phía xa, Thẩm Mộc đang nửa quỳ trên đất, lại… lại có hiện tượng như sắp nứt toác ra.
Trên cánh tay, hay trên cổ, trên mặt đều hiện lên những đường vằn vện như sắp nứt ra.
Trông rất đáng sợ.
Thẩm Mộc đau đến gần như mất đi lý trí, đau đến mức lỗ chân lông toàn thân và các mạch máu như đang rỉ máu.
Sống không bằng chết.
Thực sự là sống không bằng chết.
Cố gắng chịu đựng không đến mười nhịp hô hấp, Thẩm Mộc cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, loại đau đớn này còn khổ sở hơn cái chết gấp cả trăm nghìn lần.
“Tôi… tôi dẫn đường”, Thẩm Mộc yếu ớt nói, trong giọng nói mang đầy vẻ tuyệt vọng.