Nhưng giờ đây!
Ha ha!
Tô Minh có yêu nghiệt và có mạnh đến nỗi nào thì làm sao có thế so được với cậu chủ Tô Ương ở trước mặt? Có lẽ Tô Minh không đứng vững ở trước mặt Tô Ương nữa ý chứ?
Cùng họ Tô nhưng Tô Minh chỉ là một tên rác rưởi thôi.
Đúng là núi cao còn cỏ núi cao hơn.
Con người hống hách quá độ thì sẽ có ông trời xử lý.
Giá Viêm hận nồi hiện giờ không thể nhìn thấy Tô Minh xuất hiện trước mặt Tô Ương và bị hù dọa run rẩy rồi quỳ xuống, bị một cái tát của Tô Ương cho bò lăn bò quàng như con chó chết.
Hắn vô cùng mong đợi, nếu như Tô Minh nhìn thấy Tô Ương và phát hiện ra mình kém Tô Ương nhiều lần thì không biết Tô Minh sẽ có biếu cảm như nào?
Giả Viêm hận nỗi không thể
tìm thấy Tô Minh ngay lập tức.
“Được rồi! Đi tìm tung tích của Tô Minh đi!”, Tô Ương khoát tay, nói.
“Vâng!”, Giả Viêm như cảm thấy mình được sống lại, sức sống cũng trỗi dậy mãnh liệt hơn.
“Tứ chấp sự! Nghe lời của Giả Viêm kể thì Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt mà còn rất hống hách nữa, ha ha! “, sau khi Giả Viêm rời đi thì Tô Ương cười nói: “Tứ chấp sự! Ồng nói xem, tôi có thể giết chết Tô Minh không?”
Tô Ưng chỉ biết cười khổ.
Có thể giết được Tô Minh không, câu này chẳng phải là thừa thãi sao?
Bất luận Tô Minh có thiên tài đến mức nào thì Tô Minh cũng chỉ ở trái đất ở tầng võ thấp, có thể so với Tô Ương được sao?
Tâng võ thấp và tầng võ cao căn bản không thể so với nhau.
Lê Minh Tây chuyện hay mà ra ít chương quá.
tăng 1 ngày 10 chương luôn
Ông ta không khách khí nói, nếu cậu Tô Minh có thể đánh được một chiêu với cậu chủ cả, thì Tô Ưng ông cũng có thể viết ngược tên của mình.
“Cậu chủ cả, đã đến tầng trái đất, Tô Ưng đương nhiên một lòng với cậu chủ cả, nhưng cầu xin cậu chủ cả nể mặt mũi gia chủ và phu nhân, đừng cho Tô Minh bất kì nỗi đau nào”.
Ý tứ chính là, đừng giày vò Tô Minh.
Muốn giết thì cứ thẳng tay lấy mạng là được rồi.
Đây là điều duy nhất mà ông ta có thể thực hiện cho Tô Minh.
Tô Minh quả thực không còn ở trong kho báu vật ở Hoàng Cực cung nữa rồi.
Anh bây giờ đang ở trong hư không cách Thủ Hộ Sơn không xa.
Bởi vì, anh muốn luyện tập Đại hoang vu quyền, ở Thủ Hộ Sơn anh không cách nào hết mình được, nếu không có luyện
18 lần cũng tốn công vô ích.
Tô Minh chân đạp hư không, trên người có một cỗ khí tức hoang vu.
Giống như đầu nguồn hoang vu.
Khí tức hoang vu, thuần phác, không ngớt.
Vận chuyển toàn thân.
Mặc dù khí tức hoang vu thuần khiết, nhập thần đến độ không gì sánh được.
Nhưng, ánh mắt Tô Minh lại rất rõ ràng, không có một tia sa
vào hoang vu.
Tô Minh không ngừng vận chuyển chân khí, đi theo một con đường vô cùng phức tạp.
Giữa làn sóng quyền quyết dập dờn, tầng tầng lớp lớp, loạn ảnh của dấu quyền kết thành hoa, dập dờn trùng điệp không ngừng trước người Tô Minh!
Mỗi một đạo dấu quyền đều lấy chân khí làm cốt, lấy khí tức hoang vu làm thần.
Mỗi một đạo dấu quyền được tung ra, hư không trước
mắt, mọi âm thanh đêu sa vào tiêu điều yên tĩnh, tàn lụi tuyệt vọng vô cùng!!!
Dưới khí tức hoang vu, ngay cả luồng khí hư không cực kỳ khủng bố cũng phải lùi bước, run rẩy, thậm chí tan thành làn gió hư không.
Lúc mới đầu, mỗi một quyền cước của Tô Minh đều rất khó khăn, đặc biệt là tốc độ ra đòn của anh quá chậm.
Quyền quyết càng phức tạp, thì dĩ nhiên càng mất nhiều thời gian để vận hành.
Cũng may, sau khi Tô Minh
hoàn toàn hiểu rõ được con đường vận hành, bắt đầu giữ vững quy luật không gian, quá trình này quả nhiên không hề dễ dàng nhưng Tô Minh vẫn vô cùng kiên trì, nỗ lực từng chút một.
Sau mỗi một quyền đánh ra, nếu quan sát kỹ có thể thấy trên người Tô Minh có một vài vết thương hằn sâu vào da thịt, xương cốt.
Trông rất đáng sợ.