Cùng lúc đó.
Lúc này.
Ở một góc cực tẫn của thế giới Đại Thiên, dường như đã đến điểm tận cùng của bầu trời đại đạo.
Có cầu không trung, có cây thế giới, có hạt giống hỗn độn, có cung điện nhân ma.
Lúc này. . Đam Mỹ Cổ Đại
Trước cầu không trung, bên cạnh cây thế giới, dưới hạt giống hỗn độn, bên trong cung điện nhân ma.
Có một người.
Một người trẻ tuổi.
Bỗng nhiên mở mắt.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trên cầu không trung chiếu rọi, cây thế giới đơm hoa nở rộ, hạt giống hỗn độn trưởng thành rồi kết quả, cung điện nhân ma nhập linh xuất thần.
Điều càng kinh ngạc hơn là!!!
Lúc này…
Đại đạo, đúng, chính là đại đạo, ý chí đại đạo vậy mà hình thành nên một khuôn mặt.
Xuất hiện trước mặt người thanh niên.
“Cố Đình Tiêu, cậu cuối cùng cũng đã kết thúc bế quan rồi, cậu của hiện tại, nên gọi là Cố Đình Tiêu hay là nhân ma?”, ý chí đại đạo mở lời, âm thanh chấn động đất trời.
Nhân ma????
Ý chí đại đạo tung ra một tin tức bom tấn.
“Một kiếp này đương nhiên tên gọi là Cố Đình Tiêu, đại đạo hiện thân không biết là vì chuyện gì?”, Cố Đình Tiêu hỏi xa xăm.
Ý chí đại đạo không nói thêm bất cứ điều gì, mà bắt đầu diễn hóa cảnh tượng.
Từng cảnh tượng diễn ra, chính là lúc Tô Minh chiến đấu tại học viện Tiên Lạc, còn có tại Ngưỡng La Thiên.
Cuối cùng.
Đại đạo dao động, giọng điệu biến ảo khôn lường: “Người đàn ông này là kẻ mà người phụ nữ cậu nhìn trúng đem lòng yêu thương, ừm, cô gái mà cậu coi trọng đó tên là Diệp Mộ Cẩn? Đúng là không đơn giản, hắn ta được lão già Hỗn Độn Long Quy kia thu làm đệ tử rồi, trên người hắn rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, xem ra cậu rất xem trọng cô ta?”
“Người trong tim của Diệp Mộ Cẩn? Tô Minh? Ha ha…”, Cố Đình Tiêu khẽ cười, trong đôi mắt xẹt qua sự bễ nghễ: “Vậy thì đáng chết”.
Dứt lời.