Ầm!
Trọng đao của Cố Đình Tiêu chém lên trên bia Huyền Diệu.
Âm thanh đương nhiên lớn.
Uy lực cũng rất đáng sợ.
Ngay đến bia Huyền Diệu cũng ảm đạm đi ba phần, nhưng đáng tiếc, chỉ ảm đạm đi ba phần chứ không khiến bia Huyền Diệu vỡ được, đúng là đòn đánh công cốc, gần như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, ánh hào quang ba phần đó đã hồi phục lại rồi. . Đọc ???yệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ﹢ T?U?T??y ệ?.?? ﹢
Thân là bản mệnh chí bảo, bia Huyền Diệu và Tô Minh tâm ý tương thông, năng lực tương thông, Tô Minh có khả năng hồi phục cực mạnh thì bia Huyền Diệu đương nhiên cũng có.
Ngược lại, Cố Đình Tiêu một đao không có kết quả, bản thân lại còn bị phản chấn đến thổ huyết.
“Không!”, Cố Đình Tiêu vừa định tiếp tục ra tay, nhưng toàn thân hắn ta run run, mạnh mẽ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cầu Thương Khung.
Chỉ thấy, cầu Thương Khung đã không thể chống đỡ được nữa, bắt đầu từng chút một dịch chuyển về phía Tô Minh, giống như bị một thế lực vô hình không thể khống chế kéo đến vậy.
Cầu Thương Khung đã gắng sức giãy dụa, gào rống giãy dụa. Đạo vận, quy luật và chi lực hoang cổ, chi lực hỗn độn, văn tự thần bí tiền sử ở trên nó đều hết sức chói mắt, phát huy tác dụng tối đa.
Đáng tiếc, vô dụng!
Tô Minh giống như một mặt trời cắn nuốt.
Mặc cho ngươi giãy dụa, mặc cho ngươi cật lực dùng đạo pháp, ta vẫn sẽ cắn nuốt ngươi.
“Đứt cho bổn tọa!”, Cố Đình Tiêu nghiến răng chịu đựng, trong lúc hoảng loạn bối rối liền nâng thanh trọng đao trong tay lên chém về phía không gian giữa Tô Minh và cầu Thương Khung hòng chặt đứt thông đạo cắn nuốt, chỉ cần thông đạo cắn nuốt vỡ vụn thì sẽ không còn khả năng cắn nuốt nữa.
Thế nhưng…
Điều khiến người ta không dám tin đó là!
Điều khiến Cố Đình Tiêu tuyệt vọng đó là…
Một đao của hắn ta nhẹ nhàng bổ xuống từ đầu đến cuối cực kỳ dễ dàng, giống như không có bất cứ thứ gì ngăn cản vậy. Tựa như chém vào không khí.
Nhưng hiệu quả thì sao?
Không có kết quả nào cả.
Lực cắn nuốt đó vẫn còn, thông đạo cắn nuốt vẫn còn.
Việc này giống như đánh một chưởng lên bông vải vậy, không có tác dụng!
“Sao lại như vậy? A a a…”, Cố Đình Tiêu hoảng sợ phẫn nộ đến có vẻ như sắp nhập ma rồi, ánh mắt đỏ tía hơi chuyển sang màu đen.
Hắn ta đã bị bức vào tuyệt cảnh.
Thủ đoạn có thể dùng đều đã dùng hết.