Tô Minh nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa.
“Thiên nữ tiền bối, cô có quan hệ gì với miếng ngọc hình khóa kia à?”, Tô Minh khá là tò mò.
Thiên nữ Tạo Hóa còn chưa kịp nói gì thì bỗng…
“Tô Minh…”, một giọng bỗng truyền đến từ trên không.
Sắc mặt Phong Vũ Vân lập tức trở nên hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.
Tô Minh đứng lên, bước ra khỏi phòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời.
Một mặt gương kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trên bầu trời thế giới Tiểu Thiên.
Trong mặt gương là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và cao quý, bà ta ngồi trên một chiếc ghế bành, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vuốt ve một con cáo chín đuôi.
Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.
“Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra. Vũ Vân chỉ thích quậy thôi”, người phụ nữ ấy dịu dàng cười nói.
Gương mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân càng trở nên tái nhợt, thậm chí là run rẩy.
Đường đường là công chúa của Thái Nhất thần quốc và là người nổi tiếng nhất ở vực Hỗn Độn, nhưng lúc này lại sợ đến mức ấy.
Ngoài sự sợ hãi, Tô Minh còn cảm nhận được một chút cảm xúc oản hận, phẫn nộ, bi thương… phát ra từ Phong Vũ Vân.
“Tô Minh, xin lỗi, tôi… tôi… tôi không nên đến tìm anh”, một khắc tiếp theo, Phong Vũ Vân cúi đầu, cắn răng thấp giọng nói, đáy lòng đầy lạnh lẽo.
Cô ta biết.
Bị mẫu hậu biết được rồi!
Nếu cô ta lại cưỡng cầu Tô Minh giúp mình, trước không nói đến việc anh cũng không có khả năng giúp đỡ, cho dù anh giúp được, cô ta cũng không muốn để Tô Minh giúp, bởi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của mẫu hậu.
Cô ta hiểu rất rõ mẫu hậu có bao nhiêu khủng bố, u ám, ác độc.
Mẫu hậu đương nhiên là chỉ hoàng hậu hiện tại của Thái Nhất thần quốc.
Nhưng không phải là mẹ ruột của Phong Vũ Vân.
Tương đương với mẹ kế.
Thậm chí đôi mắt đẹp của Phong Vũ Vân còn có chút ửng đỏ.
Cô siết chặt lấy chiếc khóa ngọc kia.
Khóa ngọc như muốn khảm sâu vào trong da thịt lòng bàn tay.
“Mẫu… mẫu hậu, con đi ngay đây”, sau đó, Phong Vũ Vân thu hết can đảm, ngẩng đầu ngước nhìn người phụ nữ trong kính trên bầu trời, run giọng nói.
“Như vậy mới đúng, Vũ Vân, con là con gái tốt của bổn hậu, thật ngoan”, người phụ nữ từ ái đáp.