Phong Vũ Vân muốn lập tức rời khỏi đây, mang theo Tiểu Mạt, còn có những thị vệ công chúa khác,… ngồi tàu tác chiến nhanh chóng rời đi.
Một khắc cũng không thể lưu lại.
Nếu không, Chiến Uyên cùng Tô Minh sẽ kết thúc.
Cô ta không muốn liên lụy tới anh.
Cũng tuyệt đối không thể.
Nếu không làm sao có thể giải thích với người bạn thân nhất là Tô Ly đây?
Tuy vậy.
Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…
Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.
Gắt gao giữ chặt lấy.
“Đi cái gì? Nếu công chúa đã tới thế giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày. Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp: “Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.
“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?”, thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…
Tô Minh đang tự tìm cái chết.
Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Toi đời rồi.
Hoàn toàn toi đời rồi.
Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có toàn bộ Chiến Uyên, thủ đoạn của người mẹ kế đó của mình, còn có thế lực đứng sau và thậm chí cả thực lực của bà ta…, quá đáng sợ, đáng sợ tới mức ngay cả phụ hoàng, đường đường là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc, ở giai đoạn hiện tại gần nhân đã trở thành một con rối, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả nền văn minh Xương, nhưng đó là sự thật.
Năm đó mẹ cô ta cũng là chết trong tay của chính người mẹ kế âm độc này.
Phong Vũ Vân không nghi ngờ gì cũng có sự kiêu ngạo và tự hào của riêng mình, nhưng khi đối mặt với người mẹ kế này, không đề cập tới thể hiện ra ánh mắt thù địch, cho dù là nói chuyện cũng là hạ mi cúi đầu!
Lời của Tô Minh không chỉ đắc tội tới mẹ kế mà còn như tát thẳng vào mặt bà ta!
Phong Vũ Vân thậm chí cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là biểu cảm hối hận tới cực điểm.
Cô ta không nên đến tìm Tô Minh.
Đều là tại cô ta mà Tô Minh cùng Chiến Uyên mới đi tới bước đường diệt vong, làm sao có thể nói rõ với Tô Ly đây?
Nhất thời, khuôn mặt Phong Vũ Vân tái nhợt không còn chút máu.