Nháy mắt.
Thông Thiên chưởng ấn vốn đang trấn áp xuống lại bị ma sát dừng lại, tựa như bị trói chặt lại, không hạ xuống thêm được nữa!
Có điều hơn chục loại thần thông pháp nguyên không gian đó cũng không thể làm gì được Thông Thiên chưởng ấn.
Nhất thời lại có chút ngang sức ngang tài.
Mà thừa dịp lúc này.
“Vỡ cho ông đây!”, Tô Minh xoay đầu lại đối mặt với Bát Bộ Long Ấn, Tô Minh trong tưởng tượng của tất cả mọi người sẽ xuất kiếm hay là những thủ đoạn tấn công khác, sẽ không còn dùng đến quyền chưởng bằng sức lực thân thể bình thường nữa, nhưng tất cả đều không xuất hiện, ngược lại Tô Minh còn bá khí ngập trời, cường thế vô song, bộc lộ tự tin siêu cấp, tựa như say mê đến mức điên cuồng, không chút do dự nghênh đón Bát Bộ Long Ấn.
Đúng vậy! Tô Minh lấy chính cơ thể của anh làm vũ khí, lấy quy luật không gian để tăng tốc.
Trong phút chốc, tự thân hóa thành một đòn tấn công bắn phá bừa bãi, vô địch mọi hướng, kiên cố không thể phá vỡ nổi, tựa như một tia la-ze được bắn mạnh ra, khiến người ta phải khiếp sợ, nghẹt thở, khiến cho người ta phải choáng váng.
“Ầm!”, trong nháy mắt, rõ ràng có thể thấy, Tô Minh đã hoàn toàn thật sự đánh lên Bát Bộ Long Ấn đó rồi.
Phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Vào khoảnh khắc va chạm, rõ ràng có thể thấy được, khóe miệng Tô Minh tràn ra một tia máu tươi.
Nhưng việc này không quan trọng, điều quan trọng là Bát Bộ Long Ấn lại run rẩy kịch liệt, tám con Long Hồn đang phát lực lượn lờ phát ra ánh sáng vàng chói rỡ bị phong ấn trên đó có chút run rẩy lẩy bẩy.
Nhìn kỹ lại thì Bát Bộ Long Ấn đó đã có từng vết nứt, có điều lại hồi phục trong nháy mắt, nhưng, loại hồi phục này chỉ là ở bên ngoài, bởi vì cảm nhận kỹ sẽ cảm nhận được sự uể oải trong khí tức của Bát Bộ Long Ấn.
Đồng thời, xuy, sau khi va chạm với thân thể Tô Minh, Bát Bộ Long Ấn lại bị bay ngược ra ngoài.
“Ha ha ha ha… muốn chạy?! Không chạy thoát được đâu!”, vết máu trên khóe miệng Tô Minh lập tức biến mất, cuộc va chạm này vốn dĩ chỉ mang lại chút thương thế do khí huyết dâng lên mà thôi, đối với năng lực phục hồi nhanh chóng của Tô Minh mà nói thì căn bản còn không được coi là thương thế.
Tô Minh bước ra từng bước.
Tựa như đại ma giáng thế, lại giống như cự thú cổ xưa.
Chiến lực vô song, không chút kiêng nể, bước ra từng bước, tốc độ kinh người, đến tàn ảnh cũng không có, tựa như anh đang làm chủ cả mảng không gian đất trời vậy. Nhìn kỹ lại, Tô Minh đã đuổi kịp Bát Bộ Long Ấn bay ngược về sau đó rồi!
Trong thời gian bằng đá đánh lửa…
“Ầm ầm ầm…”, Tô Minh liên tiếp sử dụng thân thể của mình đánh về phía Bát Bộ Long Ấn, mỗi một tiếng vang lên tựa như hồi chuông ngân vang trời đất, quá đỗi âm vang, mỗi một tiếng trầm bổng khắp chiến trường cổ đều tựa như võ kỹ sóng âm khủng bố nhất. Chấn động đến mức đám người cũ của Chúng Sinh các vốn đang thê thảm gần chết trên chiến trường cổ đó lại lần nữa quanh co bên bờ cái chết.
Rất nhanh.
“Không!”, vị lão tổ tông của vương triều Cửu Minh toàn thân long bào, đầu đội vương miện đó sắc mặt cuồng biến, vô cùng khiếp sợ gào rống lên.
Thanh âm gào rống vừa dứt.