Dáng vẻ Hứa Ninh Thanh triệt để cầm thú thật sự là đòi mạng.
Thường Lê lúc này mới ý thức được lúc trước khi cô còn là học sinh cao trung Hứa Ninh Thanh có bao nhiều kìm nén.
Cô gái nhỏ bị hắn bất ngờ nói câu kia làm cho có chút ngơ ngác, chớp chớp mắt, sau đó kiên định lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được.”
Hứa Ninh Thanh nhướn mày: “Vì sao?”
Cái đèn âm thanh chết tiệt ngoài này sao lại phản ứng kém như vậy!
Xung quanh tối đen làm không khí mập mờ càng thêm dày đặc, Thường Lê giậm chân một cái.
Đèn lại lần nữa sáng lên.
“Con gái từ chối còn cần lý do sao!” Thường Lê nói như lẽ đương nhiên, dùng loại ánh mắt “chú thật không hiểu chuyện” nhìn hắn.
“Vậy Lê Lê có thể nói cho anh biết anh không tốt chỗ nào không, anh sẽ sửa lại, nha?”
“…”
Vấn đề này là trí mạng.
Thường Lê cảm thấy hắn chỗ nào cũng tốt, dáng dấp đẹp mắt, tính tình cũng không tệ, khoảng thời gian này đối với cô vô cùng tốt, tuỳ tiện nói một câu hay làm cái gì cũng có thể khiến “con nai nhỏ” trong lòng cô nhảy loạn.
Quan hệ cùng Châu Ỷ Khâm đã triệt để rõ ràng, không có bạn gái cũ, cũng không có trăng hoa đa tình.
Một Hứa Ninh Thanh trong sạch, gần đây nghe nói ban đêm cũng không đi chơi với đám bạn xấu kia nữa, quả thực là rửa tay gác kiếm rồi.
Thường Lê đối với đoạn quá khứ liên quan tới Châu Ỷ Khâm đã không còn lấn cấn nữa, cô chỉ tức giận vì Hứa Ninh Thanh luôn xem cô là đứa trẻ cần được bảo vệ, nhưng bây giờ người đàn ông này lại làm dáng vẻ nghiêm túc nói với cô rằng “Ở bên anh có được không”.
Chỉ là Thường Lê muốn độc chiếm Hứa Ninh Thanh lâu hơn một chút, làm người được theo đuổi lâu hơn một chút mà thôi.
Cô chính là muốn ỷ sủng mà kiêu, lạt mềm buộc chặt.
Hứa Ninh Thanh là người quen sống tự do phóng túng, lúc trước bởi vì ngại phiền phức nên mới không quen bạn gái, Thường Lê cũng không có tự tin gì, lỡ may sau khi cô thật sự ở bên hắn, Hứa Ninh Thanh lại bắt đầu cảm thấy cô là vật ngáng đường thì phải làm sao bây giờ.
Loại tâm tư xoắn xuýt này Thường Lê không muốn để Hứa Ninh Thanh biết, cô nhìn chằm chằm Hứa Ninh Thanh hồi lâu, thuận miệng bịa ra một cái lý do: “Chú quá già.”
“…” Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút, cười hỏi lại: “Anh quá già rồi sao?”
“Chú.” Thường Lê nhắc nhở hắn: “Lớn hơn cháu chín tuổi đấy nhé.”
“Anh đối tốt với em như vậy sao em lại nỡ nhẫn tâm thế, Lê Lê không thể chịu uỷ khuất một chút ở bên cạnh anh sao?”
Thường Lê trực tiếp đánh lên cánh tay hắn một phát: “Trước kia chú từng nói cháu đừng để bản thân thua thiệt đấy.”
“Đó không phải là do lúc trước em còn bé không hiểu chuyện sao.”
“…” Thường Lê cảm thấy có chút không được tự nhiên, không muốn cùng hắn nói chuyện này nữa: “Cháu muốn quay về ăn cơm.”
Sau khi quay về phòng mọi người bắt đầu trêu ghẹo hai người vì sao đi lâu vậy.
Thường Lê cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt: “Bên ngoài hành lang tối quá, chú ấy chờ cháu đi cùng.”
Trần Diềm cười nói: “Nhưng mà nhìn Ninh Thanh cùng Lê Lê hợp nhau đấy chứ, lúc trước Lê Lê đến chỗ nó ở, mình cứ sợ tiểu tử thối này không chăm sóc nổi con bé.”
“Sao cậu cứ luôn miệng chê con trai mình không tốt.” Bà nội nói: “Khoảng thời gian Lê Lê học cuối cấp này đều do một tay Ninh Thanh chăm sóc.”
Bữa tối hôm đó đối với Thường Lê mà nói là một loại dày vò, một bên là người đàn ông cô không có ý định bắt chuyện, một bên là một đám người lớn trêu ghẹo đùa cợt.
Mặc dù cô biết bọn họ không có ý gì khác, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Buổi tối về đến nhà, Thường Lê mở điện thoại ra, trong vòng bạn bè có thêm rất nhiều bài đăng, đều là bạn bè đăng nội dung liên quan tới tốt nghiệp, Thường Lê nhìn một vòng, ấn thích mấy bài của bạn bè hay chơi chung.
Dừng một chút, Thường Lê mình cũng đăng một bài.
Rất đơn giản.
[Điềm Lê Lê: Tốt nghiệp vui vẻ yeah yeah yeah.]
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, cô vào vòng bạn bè thì thấy bài của mình được thích và bình luận rất nhiều.
Thường Lê ấn mở nhìn từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt rơi vào phần bình luận của Hứa Ninh Thanh.
Chú: Ngày mai đi chơi không?
Thường Lê nghĩ nghĩ, trả lời: Ngày mai cháu muốn mang Bánh Bánh đi bệnh viện tiêm vaxin.
Hứa Ninh Thanh trực tiếp gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Chú: Anh đi cùng em.
Chú: Vừa hay có thể bồi đắp chút tình cảm với kẻ thù truyền kiếp.
“…”
Thường Lê để điện thoại di động xuống, ngẩn người hồi lâu, sau đó từ từ đưa tay đặt lên vị trí tim.
Đập rất nhanh, bịch bịch.
Khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, không che giấu được vui vẻ, cô dùng sức mím môi, đem ý cười trên khoé miệng ép xuống.
Cảm giác tốt nghiệp rất kì quái, cứ như vậy kết thúc, bạn cùng hớp sau này sẽ không học chung nữa, không còn bị coi là học sinh cao trung nữa, sắp bước vào cổng trường đại học, cảm giác rất không chân thực.
Chi một kỳ thi thôi, thế mà lại thay đổi nhiều như vậy.
Trong đầu Thường Lê lại hiện ra cảnh tượng trên hành lang tối hôm qua, hình ảnh Hứa Ninh Thanh cúi người, nhìn vào ánh mắt cô thẳng thắn nói “Ở bên anh có được hay không”.
Càng thêm không chân thực.
Ban đầu còn đang định ngủ một giấc bù đắp cho khoảng thời gian thiếu ngủ lúc trước, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy sớm như thường, không cách nào ngủ tiếp được.
Thường Lê rửa mặt xong, nhìn mình trong gương, nghĩ nghĩ một hồi lại trang điểm một chút.
Cô gửi cho Hứa Ninh Thanh một tin nhắn: Chú dậy chưa?
Chú: Dậy rồi, bây giờ liền đi bệnh viện thú y?
Điềm Lê Lê: Ừm.
Chú: Vậy để anh xuống tầng.
Thường Lê đem Bánh Bánh bỏ vào balo mèo, lúc ra khỏi phòng ngủ Thường Tri Nghĩa đang ngồi trên bàn ăn đọc báo.
“Hôm nay Lê Lê dậy sớm à.”
“Dạ, cháu muốn đưa Bánh Bánh đi tiêm vaxin.”
Thường Tri Nghĩa: “Ăn sáng rồi đi chứ?”
“Không cần đâu ạ, cháu sẽ ăn ở bên ngoài, chú đi cùng với cháu.”
Thường Tri Nghĩa cũng không nói thêm gì nữa, Thường Lê đổi giày đi ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi cổng chung cư thấy Hứa Ninh Thanh đã đứng ở đó từ bao giờ, cô bước qua: “Sao chú xuống nhanh vậy, đã chờ lâu chưa?”
“Anh mới xuống đây thôi.” Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn chằm chằm cô một hồi: “Em trang điểm à?”
“À, đúng vậy, dù sao cũng đã tốt nghiệp rồi, muốn trang điểm một chút.” Thường Lê có chút không tự nhiên nói.
Hứa Ninh Thanh cười lên: “Rất xinh đẹp.”
Thường Lê mặt đỏ: “… Cháu biết điều đó.”