Đêm nay, Kỷ Uyển và Trương Bắc Trạch ngồi trên sofa nghiêm túc xem hết kịch bản.
Bộ phim này có tên <Cha con>, con trai Lục Giáp là một chàng trai anh tuấn, hiền lành, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, nhưng duy chỉ có một chuyện là anh ta đối đãi với người cha Lục Định xa cách như người qua đường, cho dù chỉ quay về nhà ăn tết anh ta cũng không nói với cha mình 1 tiếng nào. Phim được bắt đầu quay từ cảnh người con trai nhận được điện thoại báo người cha lâm bệnh nặng, dùng biện pháp đảo ngược kể lại câu chuyện cha và con trai, từ sự thân mật, gần gũi ban đầu đến miễn cưỡng duy trì quan hệ huyết thống sau này. Cuối cùng Lục Giáp quỳ trước giường bệnh của cha, mới phát hiện ra bản thân cho dù có hận ông tới đâu thì ông cũng là cha ruột của mình. Khoảnh khắc người cha mất đi, Lục Giáp vùi đầu vào bàn tay khóc thút thít.
Kỷ Uyển cảm giác kịch bản này rất hay nhưng cô thấy Trương Bắc Trạch xem xong lại không có phản ứng gì, chỉ ngồi ở đó không nói lời nào.
Lát sau cô mới hỏi: “Anh thấy kịch bản này thế nào?”
Trương Bắc Trạch lúc này mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu nói với cô: “Không tồi, hay lắm.”
Giọng điệu miễn cưỡng làm Kỷ Uyển có chút lo lắng: “Anh không thích câu chuyện này sao?”
Trương Bắc Trạch lại yên lặng một lát, ngả người dựa ra phía sau sofa: “Tôi diễn bộ phim này…… có thể sẽ sụp đổ mất.”
“Tại sao?” kỷ Uyển liền hỏi.
Trương Bắc Trạch há miệng thở dốc, một lúc mới nói: “Quá u ám.”
Kỷ Uyển biết quan hệ giữa Trương Bắc Trạch và ba anh không tốt, nhưng đây là vấn đề cá nhân nên cô không hỏi. Hôm nay cô thấy anh ngập ngừng không nói nên cũng không tiện truy vấn, chỉ nói: “Tôi nghĩ ở đây không chỉ có u ám, mà là trong sự u ám đó có tình yêu, không phải sao?”
Trương Bắc Trạch cúi đầu đọc kịch bản, sau đó gật đầu thật mạnh: “Cô nói rất đúng, chúng ta nhận đi.”
Sáng hôm sau, Trương Bắc Trạch gọi cho Châu Dương đồng ý diễn vai nam chính. Nghe giọng Châu Dương có vẻ vui mừng, bảo anh ăn cơm nhiều vào, phải ăn cho tăng lên 5 ký nữa mới được.
Trương Bắc Trạch cười đồng ý, thuận miệng hỏi diễn vai người cha là ai, Châu Dương nói Lý Thiên Hoa: “Lúc trước tôi đã nói chuyện với ông ta 2 lần, hôm nay tôi sẽ đến gặp ông ta lần nữa.”
Trương Bắc Trạch vừa nghe là Lý Thiên Hoa liền ngơ ngác, một năm trước anh cũng từng nhờ Lý Thiên Hoa giúp đỡ, nhưng ông ta nói bản thân không có quan hệ gì cả nên uyển chuyển từ chối anh. E rằng ông ta cũng không muốn diễn chung với anh……
Thật ra Châu Dương cũng có cùng lo lắng giống như anh. Diễn viên, nhà nghệ thuật gạo cội như Lý Thiên Hoa, tuổi càng lớn càng yêu quý thanh danh, nếu muốn ông ta cùng diễn với Trương Bắc Trạch đã từng bị phong sát, e rằng không dễ dàng.
Quả nhiên lúc Lý thiên Hoa nghe Trương Bắc Trạch diễn, theo bản năng liền xuất hiện biểu cảm từ chối: “Là cậu ta sao?”
Châu Dương đều nhìn thấy, chỉ gật đầu.
Lý Thiên Hoa uống 1 ngụm trà, do dự một hồi rồi hỏi: “Nhất định phải là cậu ta sao? Hướng Quan Vũ không được sao?”
Châu Dương lắc đầu: “Xin lỗi thầy Lý, Hướng Quan Vũ diễn quá quy củ, không đạt được yêu cầu của tôi với nam chính.”
“Nhưng mà, Trương Bắc Trạch…… không phải cậu ta bị phong sát sao?”
“Nếu công an đã nói cậu ta không phạm pháp rồi thì việc phong sát cậu ấy không hợp lý. Sự việc đã trôi qua 1 năm rồi, cũng nên lắng xuống rồi, không sao cả.”
Lý Thiên Hoa lại ngâm một ấm trà, chậm rãi rót cho Châu Dương: “Đạo diễn Châu, bộ phim này của cậu tôi rất thích, tôi cũng rất mong đợi được hợp tác với cậu, chỉ là…… Cậu chọn Trương Bắc Trạch làm cho tôi rất khó xử.”
Châu Dương ngồi ngay ngắn nói: “Thầy Lý, tôi vì bộ phim này đã tìm diễn viên khắp đại lục và hương cảng rồi, tôi nghĩ chỉ có anh và Trương Bắc Trạch mới có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, nói thật thì nếu một trong hai người không đồng ý thì bộ phim này sẽ không thể khai máy.”
Nói đến đây rồi Lý Thiên Hoa cũng không nói được gì nữa, chỉ nói để mình suy nghĩ thêm.
Châu Dương ra khỏi nhà của Lý Thiên Hoa, đứng ở trong thang máy thở ra 1 hơi. Việc này thật khó làm.
Buổi chiều hôm đó Lý Thiên Hoa nhận được điện thoại của Trương Bắc Trạch, ông ta do dự một lát mới đáp ứng hai câu. Nửa tiếng sau, Trương Bắc Trạch xuất hiện ở khu nhà của Lý Thiên Hoa.
Hai người nói chuyện rất lâu trong phòng đọc sách, vợ của Lý Thiên Hoa không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết sau khi Trương Bắc Trạch rời đi, chồng bà điện thoại cho Châu Dương quyết định nhận diễn.
“Sao anh lại đồng ý rồi?”
Lý Thiên Hoa ngồi trên ghế sofa đơn: “Tôi cũng nên đồng ý rồi……”
Lúc Kỷ Uyển nhận được tin tức thì rất vui mừng, cô hỏi Châu Dương lúc nào khai máy lại nghe được đối phương hơi ngại ngùng nói: “Đợi thêm đi, vốn vẫn chưa đủ.”
Qua thêm nửa tháng, Kỷ Uyển yên tĩnh chờ đợi lại không nhận được bất cứ tin tức nào, chủ động điện thoại hỏi vài câu, hỏi có cần giúp đỡ chỗ nào không, Châu Dương cho cô số điện thoại của chế tác, Kỷ Uyển dựa vào số điện thoại gọi đi, 2 người nói khách sáo vài câu, cô thành khẩn hỏi anh ta vốn còn thiếu bao nhiêu, nếu như có thể thì bọn họ sẽ bổ sung vào.
Kỷ Uyển chỉ là nghĩ đem tài sản còn lại của cô đầu tư vào, ai ngờ chế tác nói: “Một ngàn vạn……(10 triệu nhân dân tệ)”
Kỷ Uyển không nhịn được, kinh ngạc “Hả?” một tiếng.
“Tên Châu Dương đó ghi chép quá tệ, bộ phim này lại là 1 bộ phim nghệ thuật nặng nề; không ai xem trọng, bây giờ không có ai muốn đầu tư cho bộ phim cả.”
“Ách, tại sao lại nói ghi chép của đạo diễn Châu quá kém?”
“Cô không biết sao?” Người chế tác khoảng thời gian này bị ép đến nỗi đầu muốn to ra, anh ta không ngừng càu nhàu, “Một phim văn nghệ thì 4 – 5 trăm vạn là đủ rồi đúng không? Châu Dương mỗi lần đều một mực quay 1 đến 2 ngàn vạn! Giải thưởng thì được 2 cái nhưng bán vé vất vả trầy trật, nhà đầu tư không thu hồi được vốn, ai còn muốn móc tiền ra làm ăn lỗ vốn chứ?”
“Cái này…”
“Lần này lại còn thêm cái tên Trương Bắc Trạch của các cô nữa, bên đầu tư vừa nghe càng không có tự tin.” Nhà chế tác giống như oán thán với cô nhiều như vậy, thật ra trọng điểm chính là ở câu này.
“A”, Kỷ Uyển đã miễn dịch với những lời như thế này rồi, bây giờ cô chỉ quan tâm làm sao để lấy được vốn đầu tư, “Muốn góp được vốn thì bình thường phải làm như thế nào?”
“Tìm người, tìm quan hệ, nghĩ cách liên hệ với người giàu đi.” Người chế tác thở ra một hơi, “Tối nay là tiệc chúc mừng của <Long thành sương mù>, có rất nhiều nhà đầu tư sẽ tham gia, tôi phải đi tìm vận may đã.”
Kỷ Uyển cúp điện thoại, vì chuyện này mà nhíu mày. Người mà đầu tư cô nghĩ đến đầu tiên là chú bảy Kỷ Luật Hành, nhưng ngay lập tức lại bị cô gạt đi. Cô nợ 200 vạn vẫn chưa trả lại, giờ giơ tay đòi tiền thêm thì A Hành sẽ nghĩ cô mặt dày tới đâu chứ. Mở lời với ba mẹ? Không được, nếu như bọn họ biết được cô làm những chuyện này nhất định sẽ rất tức giận…… Hơn nữa cả đời cô không thể dựa vào người khác được.
Cô phải tự nghĩ cách.
Kỷ Uyển ngồi trong phòng làm việc mới trầm tư hồi lâu, lại điện thoại cho nhà chế tác nói tối nay muốn cùng đi với ông ta. Nhưng nhà chế tác nói ông ta cũng đi theo người khác nên không thể mang thêm người theo nữa. Kỷ Uyển bất lực nghĩ, chỉ còn cách gọi một cuộc điện thoại nữa.
“Alo, chú Khang, con là Kỷ Uyển…… Đã lâu rồi không gặp chú…… Con có thể nhờ chú một việc được không ạ?…… Chính là bữa tiệc chúc mừng của <Long thành sương mù>……. Đúng vậy, con muốn đến đó xem…… Không có, con không phải là fan cuồng của Hướng Quan Vũ…… Haha, chú cũng muốn đi sao? Vậy con đi cùng chú có được không?…… Là vinh hạnh của con mới đúng…… Ách, chuyện này xin chú đừng nói với bố mẹ con được không?…… Được ạ, không cần đâu, tự con đến đó là được…… Cảm ơn chú, tối gặp ạ.”
Mễ Đóa ngồi một bên nghe, khó có thể tưởng tượng được: “Kỷ Uyển, một cuộc điện thoại của chị là có thể đi đến tiệc chúc mừng của <Long thành sương mù> rồi sao, <Long thành sương mù> là phim đang hot nhất thị trường đấy, nghe nói phòng vé ngày đầu đã vượt qua 100 triệu đấy. Hướng Quan Vũ đang rất nổi cùng với nữ minh tinh hạng A Hứa Tư diễn một vở tình người duyên ma dang dở. Nghe nói tiệc chúc mừng của bộ phim này mời đến rất nhiều nhân vật lớn, có nhiều người muốn có giấy mời còn không có được đấy.”
“Ừm, đúng vậy.” Kỷ Uyển cười cười, gọi cho Tiệm làm hẹn trước thời gian vào chiều mai.
Mễ Đóa yên tĩnh nghe cô gọi điện, trong lòng đối với công ty kỳ lạ này và bà chủ càng thêm suy đoán. Đúng vậy, công ty mà cô tận lực làm việc nhất định là 1 công ty kỳ lạ. Bởi vì cô lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy có người vì một diễn viên trẻ tuổi bị phong sát mà thành lập phòng làm việc cả.
Vốn cho rằng vớ được một cặp tình nhân, đại tiểu thư với tiểu bạch kiểm ngu ngốc bày trò tiêu khiển, nhưng thái độ làm việc nghiêm túc của bọn họ hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn. Đến hôm nay, chỉ 1 cuộc điện thoại mà vị đại tiểu thư này đã có thể tham gia tiệc chúc mừng, nói lên được thế lực đằng sau cô còn hùng mạnh hơn sự tưởng tượng của cô ta nữa. Vậy tại sao cô ấy lại bỏ đi những tháng ngày nhàn nhã của một đại tiểu thư mà chạy đến đây làm những việc khó khăn này?
Kỷ Uyển không để ý đến sự suy đoán của Mễ Đóa, cô chỉ ảo não nghĩ rằng bản thân quá ngốc nghếch, thật ra nên làm như thế này sớm hơn rồi.
Khoảng thời gian này Trương Bắc Trạch luôn cùng với Lý Thiên Hoa bồi dưỡng độ ăn ý, sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền rời khỏi nhà của Lý Thiên Hoa, đi đến tiệm làm đẹp tìm Kỷ Uyển nói một chuyện quan trọng.
Chỉ là nhà của Lý Thiên Hoa và tiệm làm đẹp một chỗ phía đông một chỗ phía tây, ngồi tàu điện ngầm phải chuyển tàu, lại thêm trên đường kẹt xe nên lúc Trương Bắc Trạch đến tiệm làm đẹp thì Kỷ Uyển đang sửa sang lại lễ phục để chuẩn bị xuất phát đến tiệc chúc mừng rồi.
Lúc Trương Bắc Trạch bước vào thì Kỷ Uyển vừa thay đồ xong đi ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Uyển ăn mặc trang điểm long trọng như vậy, anh nhất thời ngẩn người.
Trước giờ, anh vẫn luôn biết Kỷ Uyển xinh đẹp, hơn nữa sau khi gặp lại phát hiện trên người cô còn có vẻ phong tình. Nhưng trước giờ anh không hề biết cô có thể đẹp đến mức cao quý ưu nhã thế này.
Kỷ Uyển lựa chọn một một chiếc váy dạ hội satin trễ vai màu đen, tóc búi cao, khuôn mặt tinh xảo, làm da trắng nõn, làm nổi bật sợi dây chuyền kim cương trên cổ, thật sự là quá giống……
Nữ thần.
Trong đầu Trương Bắc Trạch chỉ nghĩ đến 2 chữ, mặt anh đỏ lên, ngại ngùng dời ánh mắt đi nơi khác.
Kỷ Uyển lại không hiểu tâm tư của anh: “Anh sao vậy, có phải nhìn tôi già quá không?” Cô muốn tăng thêm vẻ trưởng thành nên mới chọn chiếc váy màu đen này.
“Không…… rất xinh đẹp.” Trương Bắc Trạch lại nhìn thêm 1 cái, suýt nữa đến nói cũng không nói nên lời.
“Thật sao? Cảm ơn anh.” Kỷ Uyển vui vẻ cười.
Lúc này xe Kỷ Uyển thuê đã đến, Kỷ Uyển nói với anh vài câu rồi nhấc váy lên đi ra ngoài. Nhà tạo mẫu của tiệm làm đẹp kêu cô cẩn thận, Trương Bắc Trạch liền vội đi lên trước đỡ tay cô.
“Không sao, tôi quen rồi.” Kỷ Uyển nói cảm ơn với anh, dương môi cười.
Trương Bắc Trạch chăm chú nhìn cô, cuối cùng cũng nhìn thấy một mặt khác của cô, thiên kim tiểu thư xinh đẹp và ưu nhã, đã quen với hoa phục và giày cao gót.
Anh đưa cô lên xe, Kỷ Uyển áy náy nói: “Trương Bắc Trạch, xin lỗi, lần này không đi cùng anh được, nhưng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đường đường chính chính nhận được lời mời.” Cô dường như muốn trấn an anh nên hôn lên mặt anh, sau đó cười với anh rồi bảo tài xế lái xe rời đi.
Trương Bắc Trạch đứng thẳng người lên, chăm chú nhìn theo hướng cô rời đi, sau đó mới hít thật sâu một hơi.