Lịch Thành những ngày cuối hè vô cùng nóng bức.
Khương Nùng thức dậy từ lúc sáng sớm, trong phòng ngủ hoa mỹ rộng lớn đã không còn thấy bóng dáng Phó Thanh Hoài, cô đưa tay sờ lên thắt lưng, bên dưới đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó cô mò mẫm tìm bộ đồ ngủ sạch sẽ đặt trên mép giường rồi lặng lẽ thay vào.
Ánh mặt trời bị tấm màn nhung nặng nề chặn lại bên ngoài cửa sổ, mặc dù vậy cũng không ngăn được cái nóng oi bức của thiên nhiên.
Do thể chất đặc biệt của phụ nữ đang mang thai nên Khương Nùng rất sợ nóng, nhưng mở điều hòa quá lâu sẽ khiến cô bị ho khan, cho nên Phó Thanh Hoài thường hay thừa dịp cô ngủ say mà tắt điều hòa, vì vậy lúc này mới nóng như thế, tỉnh táo hơn một chút cô mới bước xuống giường tìm giày.
Đến giữa trưa, bên phía Thẩm gia lại có người tới.
Kể từ khi cô nhận của hồi môn giá trị một nửa vàng bạc châu báu của Giang Thành, thỉnh thoảng cứ năm ba hôm là Thẩm Hành sẽ cho người đưa quà tới, ban đầu sợ cô ghét bỏ, chỉ gửi đến một ít rau trái theo mùa và bánh ngọt đặc sản của Giang Thành, sau đó mới bắt đầu gửi đến những món quà mà con gái yêu thích.
Khương Nùng nhẹ nhàng đi tới phòng khách chính, từ xa đã nhìn thấy Trình Tư Thành.
Anh ta không dám xem mình là thượng khách, lúc này đang đứng giữa phòng trong bộ tây trang thoải mái, trên tay còn đang cầm một hộp gỗ dài khắc hoa sơn trà tinh xảo, mỉm cười với Phó Thanh Hoài đang ngồi đối diện: “Chú Chín cho người định chế hai mươi ba cái khóa trường mệnh cho Khương tiểu thư.”
Những cái khóa trường mệnh này đều dùng nguyên một khối ngọc phù dung để chạm trổ thành, đường vân trơn bóng ấm áp, bên dưới còn treo những chiếc chuông vàng nhỏ.
Hai mươi ba cái, vừa đúng với số tuổi của Khương Nùng, đây là những món quà sinh nhật muộn mà Thẩm Hành gửi cho con gái.
Trình Tư Thành đặt hộp quà xuống, vừa xoay người liền nhìn thấy Khương Nùng, mỗi lần gặp đều kinh ngạc bởi sắc đẹp của cô, lại sợ người đang ngồi trên ghế chủ vị nên không dám nhìn quá trắng trợn, chỉ âm thầm tiếc hận mà suy nghĩ.
Nếu cô được nuôi lớn ở Thẩm gia, thì không biết có bao nhiêu người trong giới hào môn xếp hàng xin hỏi cưới.
Có lẽ ngưỡng cửa của gia chủ mỹ nhân nhà mình cũng sẽ bị đạp ngã mất thôi!!!
Khương Nùng thấy anh ta nhìn mình cười một cách ngốc nghếch, cũng lễ phép cười đáp lại.
Trình Tư Thành lấy lại tinh thần, tự biết bản thân có tật xấu hay mắc bệnh hoa si, liền xấu hổ hắng giọng: “Tôi không quấy rầy nữa, Khương tiểu thư không cần tiễn đâu —— “
Anh ta cũng quen tự tìm bậc thang cho mình leo xuống, tới tặng quà nhưng lại sợ ở lâu sẽ khiến người ta chướng mắt.
Mỗi lần đến đều rời đi rất đúng lúc, vừa bước ra khỏi phòng khách, lại sực nhớ ra một chuyện, liền quay đầu lại nói với khương lùng: “Đúng rồi, Chú Chín đã đến trấn Đường Tây.”
Câu nói này nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Khương Nùng ngây người nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trình Tư Thành mấy giây, cho đến khi bả vai bị Phó Thanh Hoài ôm lấy, cô mới ngẩng đầu, bắt gặp vẻ quan tâm trong đôi mắt màu nâu của người đàn ông, cô cố mỉm cười để che đi nước mắt sắp dâng lên:
“Em đang nghĩ… bà ngoại cũng đã chờ ở trấn Đường Tây hơn hai mươi năm.”
Thẩm Hành đi trấn Đường Tây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, ông thiếu Giải gia một công đạo, cũng thiếu Giải Nghi Hạ.
Ba ngày trước, lúc ông chạy tới đó, trời mưa rất to, nhà nhà đều đóng cửa sớm, Đông Thư Lan vừa mới chợp mắt, liền nghe thấy tiếng tranh chấp kịch liệt bên ngoài cửa, bà không rõ tình huống như thế nào, nhưng có thể khiến cho một người trời sinh tính tình mềm yếu như Giải Thành Kỳ lần đầu tiên tức giận, nhất định là chuyện lớn.
Đông Thư Lan cầm lấy kính lão, khoác lên người một chiếc áo choàng mỏng rồi đi ra ngoài.
Phía chân trời bên ngoài đen mực, xung quanh đều là tiếng sấm đinh tai nhức óc lẫn trong tiếng mưa rơi không ngừng, bà nhìn thấy Giải Thành Kỳ đang cầm một cái ghế nhỏ muốn ném vào một người đàn ông xa lạ, còn Hoàng Tuệ Dĩnh ở bên cạnh ngăn lại:
“Anh điên à, nếu làm người ta bị thương, có mệnh hệ nào thì anh lấy cái gì mà đền hả! “
Hai mắt Giải Thành Kỳ đỏ ửng: “Vậy còn em gái tôi thì sao, ai sẽ đền mạng cho nó?”
Đông Thư Lan nhìn thấy cảnh này, bàn tay cầm kính lão bắt đầu run lên dữ dội, cuối cùng rớt xuống đất phát ra tiếng động, người nọ dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt anh tuấn bị nước mưa lạnh lùng trút xuống, từ hàng lông mày sắc bén đến quai hàm góc cạnh đều ướt đẫm, khiến làn da ông càng trở nên trắng bệch không còn giọt máu.
Đông Thư Lan đi qua, ông liền quỳ xuống, nặng nề nện xuống nền nhà bằng đá xanh.
Ngoài cửa là mấy người của Thẩm gia đang đứng thẳng lưng, tay cầm dù đen, vì vậy mà Hoàng Tuệ Dĩnh mới sợ đả thương người khác, nhưng bà ta không ngăn được Đông Thư Lan… Bà đi tới trước mặt người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, một hồi lâu sau, Đông Thư Lan mới hỏi: “Cậu tên gì? “
“Thẩm Hành. “
“Thẩm Hành.” Đông Thư Lan lặp lại, dường như muốn nuốt cái tên này xuống, một giây sau liền cho ông một cái tát trước mặt mọi người, Thẩm Hành không tránh, nước mưa lạnh như đá chảy dài từ gương mặt tái nhợt của ông xuống cổ họng.
Trong nhà ngoài cửa, ngay cả chó trong hẻm sâu sâu cũng không dám sủa.
Chỉ có Đông Thư Lan bất chấp tuổi tác của mình, nắm chặt áo sơ mi của ông: “Nghi Hạ đợi cậu hai mươi ba năm rồi, Nghi Hạ của tôi, Nghi Hạ của tôi —— “
Hai chữ Nghi Hạ này như dao cứa vào trái tim Thẩm Hành, từng nhát từng nhát, máu chảy đầm đìa, khiến ông không thể nào thở nổi.
“Con bé tính tình cứng đầu, cậu cũng hồ đồ theo nó.” Nước mắt chảy dài từ đôi mắt già nua của Đông Thư Lan, không thể khống chế sự thê lương trong giọng nói: “Nó cứ như vậy mà mang một đứa bé không minh bạch chạy về thị trấn, học hành cũng bỏ ngang, hàng xóm láng giềng ai cũng khuyên nó thừa dịp còn nhỏ tháng đừng giữ lại, nhưng nó không nghe, ai hỏi cha đứa trẻ là ai, nó cũng không chịu nói… Chỉ ngày ngày ở cửa chờ cậu.”
Thẩm Hành đã không còn nhớ tại sao xảy ra mâu thuẫn với Giải Nghi Hạ, khi đó, ông bị gia tộc năm lần bảy lượt gọi về nhà, đang lúc gặp chuyện sứt đầu mẻ trán, Giải Nghi Hạ lại giận dỗi ông, hai người lời qua tiếng lại, lúc đó ông cũng uống khá nhiều rượu, nên mở miệng nói chia tay.
Giải Nghi Hạ nghe xong, đôi mắt trong sáng thuần khiết không che giấu được kinh ngạc: “Thẩm Hành, anh đừng có hối hận!”
Thẩm Hành cho là bà chỉ nói lẫy, muốn xử lý xong chuyện trong gia tộc rồi sẽ tới dỗ dành bà.
Nhưng sau đó muốn đi tìm Giải Nghi Hạ, lại được người trong trường cho biết bà đã giận dỗi trở về vùng sông nước Giang Nam gả cho người ta rồi.
Thẩm Hành quỳ ở đây, cái mạng này cũng cho Giải gia, coi như Đông Thư Lan có kề dao lên cổ ông, ông cũng không một câu oán trách.
Nhưng từng tiếng chỉ trích của Đông Thư Lan còn trí mạng hơn so với cầm dao kề cổ: “Nghi Hạ mạng khổ, con gái của nó còn khổ hơn, còn nhỏ như vậy đã không biết cha mình là ai, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu nhà người khác, ngay cả ăn một viên kẹo cũng phải nhìn sắc mặt của người ta.”
Nghe vậy gương mặt của Hoàng Tuệ Dĩnh cứng lại, sợ bị tính sổ, muốn đi khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng kích động.”
“Để cho tôi nói hết cho cậu ta nghe!” Đông Thư Lan gạt tay Hoàng Tuệ Dĩnh ra, run rẩy chỉ vào Thẩm Hành: “Cậu ta phải biết, cái mạng mà cậu ta nợ, không phải là Giải gia chúng ta, mà là con gái cậu ta.”
Chỉ có Khương Nùng mới thật sự là người cần được bù đắp cả đời.
Hai mươi ba cái khóa trường mệnh này chính là lời chúc phúc của ba dành cho con gái, mỗi cái đều có khắc ngày Khương Nùng ra đời, ông muốn cho người truyền lời lại, muốn nói với Khương Nùng rằng… Chỉ cần ông còn sống một ngày, hàng năm đều sẽ tặng cô một cái khóa trường mệnh.
Sau khi Khương Nùng nhận lấy, trong lòng lo lắng không yên tình hình của bà ngoại, nên cố ý gọi điện cho Giải Thành Kỳ.
Giải Thành Kỳ nói: “Ba ruột của con —— quỳ trước cửa nhà chúng ta ba ngày, bà ngoại con mắc mưa cũng ngã bệnh ba ngày, sau khi tỉnh dậy cũng lấy lại tinh thần, nói nằm mơ thấy Nghi Hạ.”
Nhắc tới đây, cổ họng Giải Thành Kỳ bắt đầu nghẹn ngào, hít sâu một hơi để giải tỏa: “Nghi Hạ bảo bà đừng trách ba ruột con nữa, cả đời ông ấy đã cứu giúp rất nhiều người, tội nghiệp có sâu hơn nữa cũng đã trả hết rồi.”
Đông Thư Lan không tiếp tục trách cứ Thẩm Hành, sau khi tỉnh lại liền bảo ông rời đi.
Trước khi đi Thẩm Hành cũng mang theo tất cả đồ đạc của Giải Nghi Hạ, đồng thời để lại một khoản tiền cho Giải gia, Giải Thành Kỳ cười khổ: “Tiền này, là trả cho Giải gia đã nuôi nấng con mấy năm, e là cũng sẽ lần lượt tìm tới cửa những người có chút công ơn dưỡng dục con, trả hết từng người một.”
Gia phong của tổ tông Thẩm gia từ trước đến nay nổi danh là bá đạo, người tiếp theo Thẩm Hành tìm đến là Khương Sầm.
Ông muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng Khương Nùng, đồng thời còn có một khoản cần phải tính toán rõ ràng, Khương gia tốn bao nhiêu sức lực và tiền bạc trên người Khương Nùng, mời bao nhiêu danh sư về dạy dỗ cô, những thứ này mặc cho Khương Sầm ra giá, chỉ cần ông ta mở miệng, Thẩm Hành sẽ không nói hai lời đưa ngay lập tức.
Còn nữa, người từng bị Phó Thanh Hoài đoạt hôn sự, Ôn Lễ Tắc cũng liên tục gặp tai ương.
Ban đầu Phó Thanh Hoài một tay che trời, cắt đứt hạng mục phát triển nguồn nhiên liệu mới của tập đoàn Ôn thị ở nước ngoài, nhưng vẫn còn có chỗ để thương lượng, ít nhất thì Ôn Lễ Tắc cũng tự nguyện ném đi vài tỷ để vãn hồi, chủ động vứt bỏ mối hôn sự cầu xin anh giơ cao đánh khẽ.
Nhưng Thẩm Hành ra tay cản trở mấy vụ làm ăn của anh ta, đều là tư thế cá chết lưới rách.
Ôn Lễ Tắc tìm không ra nội tình, chỉ có thể đến cửa bái phỏng lần nữa, cầu xin tình địch Phó Thanh Hoài.
Thế nhưng đã uống hết một bình trà lạnh, Phó Thanh Hoài chỉ hời hợt nói: “Lần này không phải tôi làm.”
Ôn Lễ Tắc: “?”
Không hỏi ra được tin tức từ chỗ này, cũng biết Phó gia đã bỏ qua cho anh ta một lần, không lý nào lại tiếp tục tính sổ.
Không muốn tiếp tục ở lại uống trà lạnh, trước khi đắc tội Phó Thanh Hoài, Ôn Lễ Tắc liền ôm một bụng tức giận rời đi, sau đó khi tập đoàn Ôn Thị gặp thêm một thiệt hại nghiêm trọng nữa, anh ta mới biết được chân tướng nội tình từ chỗ Khương Sầm.
Ôn Lễ Tắc như bừng tỉnh, ngay cả đốm lửa trên đầu điếu thuốc cháy đến ngón tay anh ta cũng không hề hay biết: “Sao ông ta chỉ hạ độc thủ lên một mình tôi?”
Khương Sầm che miệng ho khan, từ khi khỏi bệnh, ông ta không còn ngửi được mùi thuốc lá, đẩy cửa sổ ra cho thông gió, rồi quay người lại nói: “Bởi vì tôi có ơn nuôi dưỡng Khương Nùng mười mấy năm.”
Ông ta không ra giá, thật sự là muốn chỗ tốt của Thẩm gia.
Trước khi Khương Sầm từ chức, cũng không phải lăn lộn vô ích mấy chục năm, lòng dạ ông ta hiển nhiên rất sâu, đã sớm nhìn ra tính toán của Thẩm Hành, ơn nhất định sẽ trả nhưng oán cũng sẽ không bỏ qua, nếu ông ta chọn lấy chỗ tốt, để Thẩm gia trả sạch công ơn nuôi dưỡng cho Khương Nùng.
Sau đó Thẩm Hành sẽ bắt đầu thanh toán với ông ta chuyện đã bạc đãi Khương Nùng những năm qua.
Khương Sầm thở dài: “Coi như bù qua sớt lại đi.”
Ôn Lễ Tắc nhíu mày sâu hơn, cũng may là Khương Sầm niệm tình hai nhà vẫn ràng buộc lợi ích với nhau, nên chỉ cho anh ta một con đường sáng: “Không phải cậu còn có hạng mục nguyên liệu mới ở nước ngoài sao, đi tránh đầu sóng ngọn gió đi.”
Anh ta lặng lẽ bóp thiếu thuốc, nhìn làn khói trắng lượn lờ trong không khí, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Sao tiện nghi trên đời này đều bị một mình Phó Thanh Hoài chiếm hết.”
Cha vợ chân chính xuất hiện, người chịu tội lại chính là mấy người bọn họ.
Phó Thanh Hoài ngược lại chỉ biết bản thân mình, rất có ấn tượng tốt với người Thẩm gia.
Nhân quả trên thế gian này thật sự khó mà nói, Khương Sầm khoác áo mỏng lẳng lặng ngồi trầm tư trước bàn đọc sách, ngay cả khi Ôn Lễ Tắc đi, ông ta cũng không có phản ứng gì lớn, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hắt những tia nắng chói chang xuống thảm trải sàn.
Ông ta mệt mỏi mở to mắt, trong thoáng chốc, dường như ông ta nhìn thấy Khương Nùng khi còn nhỏ đang ngồi ngay ngắn trước bàn trà, những ngón tay bé nhỏ nắm chặt cây bút máy, nắn nót viết từng chữ từng chữ lên tờ giấy trắng, cái miệng xinh xắn không tô mà đỏ, chốc chốc lại cong lên rất dễ thương.
Thỉnh thoảng lại lười biếng dừng lại, nghiêng đầu nhìn lén ông ta: “Chú Sầm?
Khương Sầm ngồi trên ghế làm việc đưa lưng về phía cô, mặt hướng về phía tủ sách bằng gỗ lim, hai mắt nửa mở, trầm mặc nhìn hình ảnh đang đi tới của cô phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh, thấy ông ta không trả lời, liền hướng về phía bóng lưng lạnh lùng của ông, cất giọng non nớt gọi bằng âm thanh rất nhỏ: “Ba ơi.”
Thật lâu sau, ánh sáng tan biến.
Khương Sầm nâng bàn tay xanh xao đè lên đôi mắt mệt mỏi của mình.
*
Khương Nùng mang thai được ba tháng, cũng không hề có ý muốn che giấu.
Khi thời tiết bắt đầu trở lạnh, báo hiệu một mùa hoa quế lại đến, nghe Trình Tư Thành nói, Thẩm Hành đã quyết định định cư luôn ở Lịch Thành, do vẫn chưa chọn được nhà nên cách mấy bữa lại đổi khách sạn.
Lúc đi ngang qua đoạn đường có cây hoa quế, không cẩn thận mở cửa sổ để gió lùa vào trong xe.
Chỉ trong vòng một tháng mà bệnh hen suyễn phát tác tới ba lần…
Chuyện này cũng đã cảnh tỉnh Phó Thanh Hoài, anh sợ Khương Nùng đi lại vất vả, liền mua luôn một căn nhà cao cấp gần khung đường đến đài Tân Văn, dọc đường đi không hề nhìn thấy dù chỉ một chiếc lá hoa quế, đi bộ đến chỗ làm cũng chỉ mất mấy phút.
Bản thân Khương Nùng cũng không có phản ứng gì, em bé không hề giày vò mẹ, ngoại trừ thể chất sợ nóng của phụ nữ mang thai thì bình thường cô ăn uống rất tốt.
Nhưng cô cũng chẳng lên được ký nào, mang thai đến tháng thứ tư, cô mặc một chiếc váy dài thêu Tô Châu kiểu Trung Quốc, phần eo hơi rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo len, trông không giống phụ nữ đang mang thai.
Ngày cả Mai Thời Vũ với đôi mắt sắc bén cũng khen cô: “Khóa trường mệnh điêu khắc từ ngọc à, thoạt nhìn rất đáng giá nha.”
Không nhìn bụng chỉ nhìn khóa trường mệnh, Khương Nùng chỉ có thể cười trừ.
Ngay khi Mai Thời Vũ chuẩn bị bưng tách trà rời đi, cô liền ngăn anh ta lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Sắp tới trưởng đài sẽ có chỉ thị, tôi sẽ tạm thời rút khỏi tiết mục Lắng Nghe, bị điều đến bản tin thời sự hoàng kim của tổ Liên Bá.”
Mai Thời Vũ lập tức sửng sốt: “Tình huống thế nào?”
Khương Nùng nâng bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lên vai áo vest không dính một hạt bụi của anh ta: “Trong một năm này, phải dựa vào anh gánh vác rồi, giấy chứng nhận tư cách ký giả của Đông Chí đã được thông qua, sau này anh dẫn dắt cậu ấy làm tiết mục nhé.”
Mai Thời Vũ đã thèm muốn đoàn đội của Khương Nùng từ lâu, là một người có dã tâm, giao Lắng Nghe cho anh ta, dĩ nhiên là có suy nghĩ đến vỡ não cũng sẽ tiếp tục làm tiết mục, anh ta không chút khách khí tiếp nhận, sau đó lại hỏi: “Cô muốn làm bà chủ nhàn hạ?”
Khương Nùng khẽ lắc đầu, cô chỉ tạm thời nhường lại Lắng Nghe, thời gian mang thai khá dài, vác cái bụng to như vậy xuất hiện trên truyền hình cũng không thích hợp.
Cũng may là tổ Liên Bá được ngồi để phát sóng, có thể dùng đồ vật để che chắn, sau khi cô cân nhắc kỹ lưỡng mới đến xin chỉ thị của trưởng đài, không ngờ Lâm Tiếu Yến biết được tin tức, liền giao ra vị trí chủ bá bản tin thời sự hoàng kim của anh ta.
Tháng sau Khương Nùng sẽ chính thức đến tổ Liên Bá, hôm nay chỉ nói trước với Mai Thời Vũ một tiếng mà thôi.
Mai Thời Vũ nhìn cô bưng ly thủy tinh đi tới máy nước nóng để pha trà, dưới đáy ly có thố ty tử và hoàng cầm (tên 2 vị thuốc đông y), còn có mấy hạt kỷ tử đỏ chìm nổi trong làn nước trong veo, như một bức tranh cuộn tuyệt mỹ.
Mai Thời Vũ to gan phỏng đoán: “Không phải cô đang… có?”
Khương Nùng tự nhiên gật đầu, đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười đẹp mắt: “Khó nhìn ra vậy sao?”
Mai Thời Vũ sửng sốt, nhưng nhanh chóng đưa mắt quét khắp người cô từ trên xuống dưới: “Chắc được một tháng rồi nhỉ, là rất khó nhìn ra.”
“Gần bốn tháng rồi.”
Thừa dịp xung quanh không có ai, Khương Nùng nhẹ giọng nói nhỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Mai Thời Vũ bị kinh ngạc hai lần: “Cô cũng giấu kỹ ghê!”
*
Khương Nùng hoài nghi bản thân có thể đến tháng thứ sáu mới lộ bụng, bây giờ cho dù là ai nhìn thấy cũng không hề phát hiện ra trong bụng cô có em bé.
Ngay cả khi trở về nhà vào buổi tối, Phó Thanh Hoài mở hệ thống sưởi cao hơn một chút, cởi nút áo cô ra, nhìn cái bụng chỉ hơi nhô lên một chút của cô, ngón tay thon dài không chút để ý sờ so.ạng lên làn da trơn mịn của cô một hồi rồi nói: “Con gái của anh Ba e là một nàng công chúa hạt đậu, sao lại chưa thấy lớn hơn chút nào.”
Hai người đều không có kinh nghiệm sinh nở, chỉ dựa vào việc đọc sách báo có liên quan.
Khương Nùng ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng nhạt rộng rãi, lòng bàn chân đặt trên tấm thảm dày êm ái, mọi thứ đều ấm áp, nghe Phó Thanh Hoài nói như vậy, cũng cúi đầu xuống nhìn bụng mình, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuần trước đi kiểm tra, bác sĩ nói công chúa hạt đậu nhà anh phát triển rất khỏe mạnh, có thể đến tháng cuối cùng mới lớn lên.”
Hai người đều rất ăn ý, không đến bệnh viện kiểm tra giới tính của con.
Cô muốn cho bản thân một sự ngạc nhiên vui vẻ, con trai hay con gái, điều đó không quan trọng.
Nhưng Phó Thanh Hoài lại rất tự tin, anh cảm thấy cái thai này nhất định là một cô công chúa nhỏ khiến người ta yêu thương.
Khương Nùng kéo áo xuống, tránh để bản thân bị cảm lạnh, sau đó vươn tay vuốt ve mái tóc ngắn của người đàn ông: “À, công chúa hạt đậu của anh muốn ăn loại cá nướng thật thật thơm, anh Ba có thể thỏa mãn hay không?”
Rõ ràng là miệng cô thèm ăn, nhưng lại nhất quyết không thừa nhận.
Bây giờ cô có muốn trăng sao trên trời cũng được, Phó Thanh Hoài cầm áo khoác vắt trên tay vịn ghế sofa khoác lên lại cho cô, sau đó khẽ hôn lên chóp mũi thanh tú của cô một cái:
“Thỏa mãn em.”