Đọc truyện Full

Chương 19: Thiên Tai 7

Thiên tai (7)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vào ngày thứ 9, hệ thống thông báo “Cấp độ gió đã đạt mức cao nhất từ ​​trước đến nay, khuyến cáo người chơi nên tránh đi ra ngoài.”
“Do dây điện bị bão phá hỏng, bắt đầu từ hôm nay điện trên đảo sẽ ngừng cung cấp.”
“Các đường ống dẫn nước ở một số khu vực không được bảo trì, số lượng khuẩn lạc trong nước máy vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng.

Bắt đầu từ hôm nay nước máy không thể uống được nữa (Cưỡng ép uống dễ dính debuff).”
Tô Hàn lẩm bẩm “Mình nhớ không lầm phó bản đầu tiên ngày 12 mới bắt đầu cúp điện nước mà? Coi ra độ khó phó bản đã tăng lên rồi.”
Nhưng mà mấy thứ này chả liên quan đến cô.

Tô Hàn bình tĩnh làm ổ trong phòng, thỉnh thoảng quan sát từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Người đi đường bên ngoài càng lúc càng thưa thớt, nhìn khá là hoang vắng.

Ngay lúc này có người gõ cửa phòng cô.

Rút kinh nghiệm lần trước, đầu tiên Tô Hàn lấy dao găm từ trong kho tuỳ thân, cầm ngược giấu phía sau, sau đó mới đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là Chung Duệ.

Tô Hàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hoà hoãn lại, nhưng dao găm vẫn giấu ở phía sau “Có chuyện gì?”
“Đến thương lượng với cô phân chia chiến lợi phẩm.” Chung Duệ bình tĩnh trả lời.

Bốn tên cướp, trên người tên nào cũng có vũ khí.

Đánh xong một trận, bốn vũ khí cũng còn nằm trên đất.

Thật ra Tô Hàn khá thích thú với kiếm.

Kiếm thích hợp để tấn công, còn dao găm thích hợp để tự vệ hơn, một dài một ngắn kết hợp thì sức chiến đấu tăng vọt.

Nhưng mà lúc nãy nhờ có sự hỗ trợ của Chung Duệ mới có thể đánh bại cả đám giặc, không thì khó có thể nói trước được kết quả sẽ ra sao.

Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng thực ra trong lòng cô cực kỳ cảm kích.

“Tôi chỉ cần dao găm thôi, mấy cái khác anh muốn xử lý như thế nào tùy anh.” Tô Hàn lạnh nhạt nói.

Chung Duệ có chút kinh ngạc “Có bốn món là cục gạch, dao găm, kiếm, dao bếp lận, cô chỉ lấy nhiêu đó thôi sao?”
“Ừ.” Tô Hàn khẽ gật đầu, còn nói “Không còn chuyện gì khác thì, tạm biệt.”
“Bang——” một tiếng, cửa đóng lại.

“Ngay thẳng, tốt bụng vừa phải, một người chơi có nguyên tắc?” Sau khi hồi tưởng lại, Chung Duệ cười khẽ một tiếng, rù rì nói “Nếu là đồng đội, vừa làm cho người ta cảm thấy yên tâm cũng không làm tạ kéo chân, thật không tồi mà.”
**
9h sáng ngày hôm sau, hệ thống thông báo “Ngày thứ 10, cơn bão lốc xoáy đã qua đi, nhưng vẫn còn những cơn lốc xoáy nhỏ hoành hành trên đảo”.

“Do gió quá mạnh, người yếu có thể bị thổi bay.

(Người có độ no bụng > 60 sẽ được miễn nhiễm)”
“Lốc xoáy đi qua đã gây thiệt hại rất lớn, điều kiện trên đảo bị ảnh hưởng nghiêm trọng, xin vui lòng cố gắng hoàn thành việc dọn dẹp.”
“Lưu ý: Cho đến 9 giờ sáng ngày thứ 11, nếu tiến độ dọn dẹp thấp hơn 35% sẽ kích hoạt debuff trung cấp; nếu tiến độ dọn dẹp 35% – 70% sẽ kích hoạt debuff cấp thấp; nếu tiến độ dọn dẹp đạt hơn 70% sẽ không kích hoạt debuff.”
“Phiền phức quá.” Tô Hàn nhanh chóng phân tích.

“Bây giờ đã có hai cái debuff—— Độ sạch sẽ dưới 60 sẽ bị viêm mũi, độ no bụng dưới 60 sẽ bị thổi bay, sẽ không có nhiều người chơi nguyện ý ra ngoài tham gia dọn dẹp.”
“Tệ hơn nữa bây giờ đã là ngày thứ 10 rồi…!Nếu như chỉ muốn vô đây trải nghiệm, người chơi có thể rời phó bản vào ngày 11.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hàn hạ thấp kỳ vọng “Làm hết sức mình vậy, nghe ý trời đi, không kích hoạt debuff trung cấp là tốt rồi.” Debuff trung cấp hay gì đó, nghe có vẻ vô cùng đáng ngại.

Ăn sáng xong, cô đi tìm miếng vải sạch, quấn từng lớp từng lớp trên tay—— Trước đây có xem qua tài liệu về lốc xoáy, nghe nói sau đó dọn dẹp sạch sẽ không chỉ gây thương tích mà còn có thể khiến vết thương bị viêm nhiễm, cho nên Tô Hàn phải đề phòng trước.

Bước ra khỏi nhà trọ trước mắt hiện ra một khung cảnh hoang tàn.

Chiếc ô tô bên đường lật úp, bốn bánh hướng lên, còn một số ô tô mất tích không thể giải thích được; một số cây to bị đổ chặn ở giữa đường xá khiến giao thông bất tiện; hoa cỏ trong bồn hoa cây cối giống như bị tàn phá qua vậy, vô cùng ngổn ngang; thùng rác bị thổi tung, các loại rác thải sinh hoạt vương vãi đầy đất.

Tô Hàn cảm thấy nếu không ai dọn dẹp cuối cùng gây ra dịch bệnh debuff thì không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Lúc này có một người đi tới, tự giới thiệu bản thân “Xin chào, tôi là người phụ trách của Hiệp hội tình nguyện.

Hiệp hội tình nguyện dự định tiến hành dọn dẹp trên đảo, mỗi ngày cung cấp một bữa cơm trưa.

Xin hỏi bạn có muốn tham gia không?”
Tô Hàn nhanh chóng phản ứng lại.

Thành thật mà nói trước đó cô cảm thấy có thể chỉ có mấy người rảnh rỗi không lo ăn uống mới đi dọn dẹp.

Nhưng nếu Hiệp hội tình nguyện ra mặt nguyện ý cung cấp bữa trưa, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều NPC sẵn sàng tham gia.

“Tôi đồng ý tham gia.” Tô Hàn trả lời không chút do dự.

“Tốt quá, trước tiên mời bạn tham gia một đội năm người dọn rác trên đường phố.” Người phụ trách bắt đầu sắp xếp công việc.

Tô Hàn gật đầu đáp ứng.

Ai ngờ sau khi gia nhập cái đội năm người cô mới phát hiện, đồng đội là Chung Duệ, Thái Thịnh, còn có hai người cô không biết.”
Trong số đó, người phụ nữa cô không biết mở lời tự giới thiệu bản thân “Tôi tên Phạm Uyển Ngọc, năm nay 27 tuổi, là giáo viên.”
Chàng trai trẻ xa lạ thì nói “Tôi họ Phương, gọi tôi là Tiểu Phương được rồi.

Sinh viên đại học, ra ngoài du lịch nghèo nàn, không nghĩ tới lại bị mắc kẹt trên đảo.”
Tô Hàn trong nháy mắt im lặng.

Du lịch nghèo? Lý do này nghe có vẻ quen quá ta, có phải là người chơi không nhỉ?
Chung Duệ chỉ nói ngắn gọn “Chung Duệ.” Sau đó không nói gì nữa, thoạt nhìn có vẻ khó giao tiếp.

Thái Thịnh nghiêm túc nói “Tôi cảm thấy ở khắp mọi nơi lộn xộn đặc biệt ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, phải dọn dẹp lại gọn gàng mới được.”
Tô Hàn không khỏi liếc mắt xem thường, nếu không phải ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn nhà hắn thì hắn có khùng mà chạy ra đây hỗ trợ.

Đến phiên Tô Hàn, cô nói “Tô Hàn, cãi nhau với gia đình, hiện tại đang bỏ nhà đi bụi.”
Chung Duệ không dấu vết liếc nhìn nàng một cái, ý tứ rất rõ ràng—— Thân là người chơi, vì giả NPC mà biên soạn một cái lai lịch đáng tin cậy thật là vất vả.

Tô Hàn vẫn trấn tĩnh như thường, làm bộ như không biết.

Sau khi biết nhau, năm người tách ra hành động, quét rác quét sân, có rác thì nhặt rác, thấy cỏ thì đi nhổ cỏ.

Thái Thịnh than thở “Nếu không hợp tác thì hồi nãy tại sao lại phải tự giới thiệu?”
Tô Hàn không rảnh nói chuyện, nhanh tay làm việc.

Thù lao trả theo ngày có thể xuất hiện một trường hợp, người được thuê trong thời gian đó sẽ trộm lười biếng.

Dù sao làm nhiều hay làm ít cũng như nhau, chỉ có thể nhận được một bữa ăn, vậy tại sao lãng phí hơi sức cố gắng làm việc?
Không thể kiểm soát người khác, Tô Hàn sẽ tự mình làm nhiều hơn một chút, cố gắng cải thiện tiến độ dọn dẹp.

Tương tự, Chung Duệ cũng ôm ý nghĩ như vậy, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Sau khi năm người dọn sạch rác cả một khu, hệ thống nhắc nhở “Tiến độ dọn dẹp + 1%, tổng tiến độ hiện tại là 7,6%.”
Công việc mới kết thúc còn chưa kịp thở, người phụ trách lập tức xuất hiện trước mặt năm người, tiếp tục hạ chỉ thị “Đường xx có cây bị ngã xuống đường, làm phiền mọi người qua đó dọn dẹp nha.”
Sau khi đi đến đích, năm người nhìn chằm chằm vào cái cây chặn đường kia rồi nhìn nhau.

Phạm Uyển Ngọc nhíu mày “Cây lớn quá, làm sao mà dọn được đây?”
Tô Hàn đơ mặt “Nên không phải người phụ trách đã cho mình rìu rồi sao?”
Tiêu Phương sắc mặt xanh mét “Ý của cô là chặt cây, đốn củi sao?” Chặt cây thành củi, đương nhiên sẽ không cản đường nữa.

“Hiểu ra rồi thì mau làm đi.” Nói xong Chung Duệ dẫn đầu chặt.

Tô Hàn thở dài, giơ búa lên.

Thái Thịnh khẽ cắn răng, người thứ ba bắt tay vào làm.

Phạm Uyển Ngọc do dự, cuối cùng cũng bất đắc dĩ làm theo.

Chẳng qua cô cũng vô cùng tâm cơ, cố ý thả chậm động tác.

Mắt Tiểu Phương sáng lên bắt chước làm theo, cũng bắt đầu chậm chạp đốn cây.

Không biết mất bao lâu, cây đại thụ cũng bị chặt ra thành nhiều khúc.

Hệ thống nhắc nhở “Tiến độ dọn dẹp + 2%, tổng tiến độ hiện tại là 21.

6%.”
“Mấy khúc gỗ này xử lý sao?” Tiểu Phương hỏi.

“Người phụ trách không nói, chắc là muốn xử lý như thế nào cũng được.” Phạm Uyển Ngọc vừa trả lời vừa thở hổn hển.

Giờ phút này cô bắt đầu hoài nghi vì một bữa ăn mà tới đây làm lao động tay chân là đúng hay sai.

Đột nhiên Chung Duệ hỏi “Trong nhà trọ có nhà kho không?”
Thái Thịnh ngẩn ra, mắt chớp chớp vài cái mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu “Có, có một nhà kho lớn.”
“Cho mượn một chút đi.”
“Không thành vấn đề.” Thái Thịnh hoàn toàn đồng ý.

Chung Duệ nhìn xung quanh, hỏi “Ai cần gỗ thì có thể chia đều, nếu không cần thì tôi lấy.”
Tô Hàn không chút do dự “Tôi muốn.”

Nhưng giây tiếp theo, cô đổi đề tài “Tôi cũng ở nhà trọ, trước bỏ vào kho cũng tốt.”
Chung Duệ quay đầu nhìn ba người còn lại.

Thái Thịnh do dự, trong đầu nghĩ có tiện nghi mà không lấy thì là đồ ngu, vì vậy trả lời rất khí phách “Tính tôi một phần.”
Phạm Uyển Ngọc khoát tay lia lịa “Phần của tôi thì thôi, mấy người đều lấy đi đi.” Giờ khắc này, cô chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi cho khoẻ mà thôi.

Tiểu Phương nhíu mày, không nghĩ ra đám người này muốn gỗ làm gì.

Theo nguyên tắc tiện nghi không thể bỏ qua, hắn nói “Vậy thì bốn người chia đều đi.”
“Tới giúp chuyển đi.” Chung Duệ gọi.

Phạm Uyển Ngọc không động đậy.

Cô buông tha phần kia, tất nhiên sẽ không qua tốn sức làm gì.

Tiểu Phương vừa duỗi tay ra, khóe miệng đột nhiên giật giật, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Mọi người quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ngón tay của hắn đã đâm vào một cái gai gỗ, máu đang chảy ròng ròng, cũng không biết có bị dính nhiễm trùng hay không.

Tiểu Phương rất là ảo não.

Lỡ như vết thương nhiễm trùng, mà hôm nay lại không còn thuốc! Cần gì phải vì chút gỗ này mà bồi tính mạng mình vô chứ? Nghĩ tới đây, hắn đổi quyết định “Gỗ tôi không cần nữa, mấy người muốn làm gì làm.”
“Thái Thịnh thì sao?” Tô Hàn quay đầu hỏi.

Thái Thịnh lui một bước, kiên quyết nói “Nghĩ kỹ một chút thì tôi quyết định từ bỏ.” Dù sao mạng sống quý giá hơn.

Tô Hàn nhìn về phía Chung Duệ, lại phát hiện đối phương cũng đang chờ cô tỏ thái độ.

Cô bất đắc dĩ cười “Xem ra anh cũng không định bỏ qua?”
“Chia đều đi.” Chung Duệ dứt khoát nói.

“Ok.” Tô Hàn đồng ý.

“Chờ một chút.” Chung Duệ trước tiên một mình trở về nhà trọ, sau đó mới vội vàng chạy một chiếc xe ba bánh tới không biết lấy ở đâu ra.

Tô Hàn lập tức bắt đầu mang gỗ lên xe.

Tiểu Phương có chút nghi hoặc “Hai người này không sợ bị thương à?”
Phạm Uyển Ngọc cắt ngang “Cậu nhìn kỹ tay bọn họ đi.”
Tiểu Phương sửng sốt “Đó là….”
“Hai người bọn họ đặc biệt dùng vải băng các ngón tay lại.

Đó là phương pháp băng bó chuyên nghiệp, chỉ để lộ ra đầu ngón tay.

Bằng cách này tay sẽ khó bị thương, cũng không cản trở hành động.”
Tiểu Phương bừng tỉnh hiểu ra “Khó trách.” Nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, hắn quay đầu hỏi “Vậy tại sao cô không băng?”
Phạm Uyển Ngọc không nói nên lời, nghiêm túc nói: “Nhận ra và có thể tự mình làm là hai chuyện khác nhau.”
“Hơn nữa.” Giọng của cô có chút vi diệu “Bây giờ đang thiếu ăn thiếu uống, tôi cần gỗ để làm gì chứ?”
Tiểu Phương sâu sắc gật đầu một cái “Cho nên vẫn là chọn từ bỏ thôi, nắm chắc thời gian mà nghỉ ngơi cho tốt.”.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Trò Chơi Chết Chóc
Trò Chơi Chết Chóc
Dư Tô đã vô tình truy cập vào một ứng dụng kỳ lạ trên điện thoại và trong nháy mắt, cuộc sống nhàn tản buồn tẻ đầy bí bách của mình đã hoàn toàn thay đổi. Nhà nghỉ…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full