“Tam gia.” Người canh cửa của Yến Tam Hợp là lão Đinh: “Mưa lớn như vậy, sao ngài lại tới đây?”
Quần áo Tạ Tri Phi ướt một nửa: “Tiểu thư có ở trong phủ không?”
“Không có ở đây, đi ra ngoài rồi.”
“Đi đâu?”
“Hành tung của tiểu thư, hạ nhân chúng ta nào dám hỏi!”
Tạ Tri Phi hơi không kiên nhẫn: “Chu Thanh, ngươi đi hỏi Thang Viên.”
“Vâng!” Chu Thanh đoạt lấy ô trong tay lão Đinh, đi thẳng vào nội viện.
Tạ Tri Phi đứng dưới mái hiên, ánh mắt dừng trên người lão Đinh, thầm nghĩ người này làm việc không thông minh, đổi lại là Tạ Tiểu Hoa, đảm bảo có thể nắm được rõ ràng Yến Tam Hợp đi đâu.
Đợi về sẽ đổi người lanh lợi đến.
Đang nghĩ ngợi, thì Chu Thanh đã dẫn Thang Viên vội vàng trở về.
Thang Viên cất ô lại: “Tam gia, tiểu thư và Lý cô nương nói đi dạo một lát, nhưng không nói đi đâu, chỉ nói sẽ trở về ăn cơm tối, bảo nô tỳ chuẩn bị đồ ăn.”
Tạ Tri Phi nhìn sắc trời: “Hai nàng đi thế nào? Cưỡi ngựa hay ngồi xe?”
“Là đi bộ.”
“Có mang dù không?”
“Không có.” Mặt Tạ Tri Phi sầm xuống, dọa Thang Viên vội nói: “Nô tỳ ra đầu hẻm chờ…”
Lời còn chưa nói, đã có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Trong mưa bụi, căn bản không thấy rõ là người nào, chờ con ngựa kia đến gần, mới phát hiện là thuộc hạ của hắn La Đại Cường.
Tim Tạ Tri Phi đập thình thịch: “Sao hắn lại tìm đến đây?”
La Đại Cường lau nước mưa trên mặt: “Lão đại, đám thư sinh kia gây rối rồi.”
“Gây rối ở đâu?”
“Cửa Tam Ti.”
Tim Tạ Tri Phi đập dữ dội.
Không ở Lễ bộ, không ở Quốc Tử Giám, lại chạy đến cửa Tam Ti gây sự? Đám thư sinh kia muốn làm gì?
“Chu Thanh, đi!”
Tạ Tri Phi vội nhảy lên ngựa, siết dây cương, lớn tiếng nói với Thang Viên: “Tiểu thư trở về thì bảo nàng đừng ra ngoài nữa, đêm nay không yên ổn.”
“Tam gia yên tâm.”
***
Ba con ngựa chạy vào trong mưa bụi, thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thang Viên nghĩ đến lời Tam gia dặn dò, nói với lão Đinh: “Đi lấy hai cái ô, ta đến đầu hẻm chờ tiểu thư.”
“Lấy ngay đây.”
Chưa qua một lát, Thang Viên cũng đã ở đầu hẻm thò đầu nhìn xung quanh, còn chưa nhìn xung quanh hai cái đã thấy một bóng đen xông tới.
“Thang Viên, sao ngươi lại ở đây?”
“Lý cô nương?” Thang Viên thấy Lý Bất Ngôn ướt sũng, thì vội che ô qua: “Tiểu thư đâu, sao không thấy nàng?”
Lý Bất Ngôn sốt ruột: “Ngươi khoan hỏi nàng đã, có thấy Tam gia không?”
“Tam gia mới vừa đi một hồi, nói là bên ngoài có thư sinh gây sự.
Lý Bất Ngôn thở dài một hơi, trái tim cuối cùng cũng ổn định.
“Tiểu thư đâu?” Thang Viên không ngừng nhìn về phía sau Lý Bất Ngôn: “Tam gia dặn dò, sau khi tiểu thư trở về, thì đừng ra ngoài nữa, đêm nay bên ngoài không yên ổn.”
Lời này khiến Lý Bất Ngôn giật mình, vội vàng đẩy ô vào tay Thang Viên: “Ta về phủ cưỡi ngựa.”
Thang Viên sốt ruột đến giậm chân: “Lý cô nương, ngươi còn chưa nói tiểu thư ở đâu nữa?”
“Làm sao ta biết nàng ở đâu?” Lý Bất Ngôn vừa chạy, vừa hét: “Đừng sốt ruột, ta sẽ mang nàng về.”
…
Mưa to như trút nước, khiến người ta không thấy rõ thế giới trước mắt.
Yến Tam Hợp chỉ có thể nhìn chằm chằm các thư sinh phía trước, các thư sinh chạy đi đâu, nàng chạy theo đến đó.
Yến Tam Hợp không quen thuộc kinh thành, bây giờ đang chạy tới nơi nào, nàng hoàn toàn không biết. Cũng không biết chạy bao lâu, tốc độ chợt chậm lại.
Yến Tam Hợp nhón chân lên nhìn, trong lòng sợ hãi.
Đầu tiên là vì phía trước toàn là các thư sinh đừng đông nghịt.
Thứ hai là lúc này nàng lại ở cửa đô sát viện.
“Các vị huynh đài, chúng ta hàn song khổ học mười mấy năm, đầu treo xà nhà, dùi mài thấu xương, kết quả còn không bằng người ta tốn chút bạc, đây là thế đạo gì?”
Dẫn đầu là một thư sinh mặt vuông.
Trong mưa to, hắn kích động: “Hôm nay chúng ta đã muốn đòi công đạo cho chính mình, đọi công đạo cho phụ mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi chúng ta ăn học!”
“Đòi công đạo!”
“Đòi công đạo!”
“Đòi công đạo!”
Chỉ mấy câu nói đã khiến mọi người đoàn kết, vung cánh tay hét lớn.
Thư sinh mặt vuông vén áo bào ngồi xuống mặt đất.
Các thư sinh cũng ngồi xuống theo
“Ta đã nói bọn họ có vấn đề mà.
“Vậy sao ngươi không nói sớm?”
“Ta nói ra thì sẽ có người tin sao!”
Bên cạnh, hai thư sinh kề đầu, thấp giọng nói chuyện.
“Hai vị huynh đài.” Yến Tam Hợp cố ý ép giọng mình thật thấp: “Khoa thi mùa xuân nghiêm như vậy, sao họ có thể động tay động chân được?”
“Đơn giản!” Có một thư sinh quét mắt nhìn Yến Tam Hợp: “Đưa đề thi cho người ta trước vài ngày, chắp vá lung tung thế nào cũng có thể viết ra một bài văn hay.”
Thủ pháp này rất giống với vụ án của Đường Kỳ Lệnh.
Yến Tam Hợp: “Nói như vậy, ngoại trừ cẩu thái giám Nghiêm Như Hiền ra thì những đại nho đương thời cũng đều có thể tham gia vào.”
“Bị ngu à.” Thư Sinh trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp: “Các đại nho nào dám tự bê đá đập chân mình? Còn không phải đều là đám tiểu nhân tham tiền của Lễ bộ sao?”
Biểu cảm trên mặt Yến Tam Hợp chợt ngưng lại.
“Bọn họ đều ước gì Đường gia chúng ta thối, rửa, nát, ta không thể như ý bọn họ, ta phải sống thật tốt, sống đến ngày trời trong trăng sáng.”
“Đường gia xảy ra chuyện, đám học sinh chúng ta đều đều tin tưởng nhân phẩm của tiên sinh, cảm thấy người bị oan, cho nên đã liên danh dần thư kêu oan cho người, muốn góp một chút sức lực mỏng manh.”
Nếu như đổi góc độ nghĩ, Đường Kỳ Lệnh là người ra đề, người ra đề sợ nhất là gì?
Sợ nhất là đề thi bị rò rỉ!
Làm sao có thể vì mấy ngàn lượng bạc vụn kia mà đổi lấy một đời anh danh?
Cho nên, vụ án Đường Kỳ Lệnh quả thực có vấn đề.
Vậy ai đã vu khống hắn?
Bọn họ vu cáo ông như thế nào?
Vu hại ông vị mục đích gì?
Liên tiếp mấy câu hỏi giống như bọt nước cuồn cuộn dưới đáy hồ, ùng ục vọt lên, Yến Tam Hợp lâm vào suy nghĩ sâu xa, ngay cả tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, cũng không nghe thấy.
…
Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, môi mím thành một đường thẳng, bước lên bậc thang trước cửa đô sát viện.
Đứng lại, xoay người, đưa mắt nhìn, trước mắt hắn dần tối lại.
Giám sinh Quốc Tử Giám chẳng qua cũng chỉ bốn năm trăm người, nhưng trước mắt tối thiểu phải có một ngàn người, có thể thấy được các thư sinh ẩn cư trong thành Tứ Cửu đều ra đây rồi.
Nương nó, tốc độ này cũng nhanh quá!
“Gia, làm sao bây giờ?”
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh: “Thái tử ở đâu?”
Chu Thanh chỉ vào cánh cổng phía sau.
“Chết tiệt!” Tạ Tri Phi thầm mắng một tiếng, trấn định lại, đầu nhích đến bên tai Chu Thanh.
“Ngươi đi thông báo cho thân vệ phủ Thái tử, mau tới bảo vệ Thái tử, Thái tôn, ta nghĩ cách khuyên đám thư sinh này trở về.”
“Khuyên không được thì sao?”
“Có thể làm sao nữa?” Tạ Tri Phi bất đắc dĩ nói không nên lời, ánh mắt lại lạnh lùng bình tĩnh: “Khuyên tiếp thôi!”
Vừa dứt lời, trong thư sinh cũng không biết có ai kêu một tiếng.
“Cẩm Y Vệ đến rồi.”