Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 493: Dương Khí
Trong chính đường.
Phu nhân Mao thị ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, mặc một bộ áo dài cổ thẳng màu xám tro, tuy rằng hốc mắt lõm xuống, màu da tối sầm, nhưng khí độ đương gia chủ mẫu lại chẳng giảm đi chút nào.
“Yến cô nương, ngươi…”
Yến Tam Hợp khoát tay, ý bảo bà đừng nói chuyện, sau đó ngồi xuống bên tay phải bà.
Mấy nữ quyến cả kinh.
Vị trí này ngoại trừ lão gia đã chết có thể ngồi thì chỉ có đại gia mới ngồi được, một cô nương như nàng…
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, Yến Tam Hợp đã lạnh lùng mở miệng.
“Trong phòng này, có người nào không liên quan không?”
“Yến cô nương, đều là người có liên quan.”
Chu thị vội vàng muốn giới thiệu: “Vị này là…”
“Đại tẩu dừng lại đi, không cần giới thiệu chi tiết.”
Yến Tam Hợp đứng lên, nhìn chung quanh một vòng: “Ta là Yến Tam Hợp, là người quý phủ đại gia mời tới hóa niệm giải ma cho lão gia các ngươi.”
Hóa Niệm Giải Ma?
Nghe vào chẳng phải từ hay ho gì.
Nhưng Chu phủ không thể so với nhà khác, các chủ tử đều rất hiểu biết về phương diện quỷ quỷ thần thần này, nên cũng không thấy có gì hiếm lạ.
Mọi người đồng loạt nhìn Yến Tam Hợp, thầm nghĩ cô nương này còn trẻ như vậy, nhìn đâu có giống dị sĩ tài ba gì!
“Trong tâm người chết có niệm, sau này niệm sẽ thành tâm ma, một ngày tâm ma chưa giải thì quan tài một ngày không khép lại được, con cháu cũng sẽ xui xẻo theo.” Lời này Yến Tam Hợp đã nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần, nàng đều nói rất trịnh trọng.
“Nhị phu nhân trong phủ một xác hai mạng, là uy lực của tâm ma. Nhị phu nhân đang mang thai, là lúc thân thể yếu nhất, tà ma tìm tới, nàng phải đứng mũi chịu sào.”
Biểu cảm của mọi người Chu phủ chợt khựng lại.
Thì ra đầu sỏ gây ra cái chết của Nhị phu nhân là tâm ma của lão gia?
Lần này, đám chủ tử Chu phủ còn chẳng hay biết gì, sợ tới mức mặt đều xanh mét.
“Ta không nói chuyện giật gân, mà tâm ma của Chu lão gia là tâm ma hung hiểm nhất từ khi ta hóa niệm giải ma đến giờ.”
“Trước đó vài ngày đại gia bố trí trận pháp, để Chu phủ có thể bình an, nhưng đây không phải kế lâu dài, trận pháp càng mạnh thì sau này càng cắn trả ghê gớm, tâm ma không thể áp, chỉ có thể giải.”
Giọng Yến Tam Hợp không cao không thấp, không chậm không nhanh, hoàn toàn không giống như đang nói một chuyện kinh tâm động phách gì cả.
“Đêm qua, ta bảo rút trận pháp lại, một đêm vừa trôi qua, hoa cỏ trong phủ đã khô héo hết, điều này cũng có nghĩa là sau này Chu phủ sẽ có một khoảng thời gian không thái bình.”
“Sao lại không thái bình?” Một phụ nhân trắng nõn xinh đẹp đột nhiên chen vào.
Chu thị vội thấp giọng nói: “Đó là Tam tẩu ta, xưa nay nhanh mồm nhanh miệng.”
Yến Tam Hợp thu ánh mắt lại: “Vô cớ sinh bệnh, tự nhiên gặp xui, thậm chí… tiếp tục có người chết.”
“A…” Đám nữ quyến hét lên kinh sợ.
Mặt tam tẩu Chu thị trắng bệch, nói: “Sẽ, sẽ đến phiên ai?”
“Tất cả các ngươi.”
“…”
Lời này vừa nói ra, kẻ nhát gan sợ chết trực tiếp bị dọa khóc.
“Ta nói những lời này, không phải vì dọa các ngươi, mà là muốn nói…”
Yến Tam Hợp gõ ngón tay lên bàn, ý bảo tất cả mọi người hãy nghe nàng nói tiếp.
“Điều gì đến thì không tránh được, tìm tới ai thì đó là số của người đó, đừng trách cũng đừng oán. Nhưng có một điểm, người có tâm tính kiên định nhất, lạc quan nhất, chắc chắn có thể sống đến cuối cùng.”
“Ta kiên định, ta lạc quan.”
Tam phu nhân Chúc thị đứng lên, vỗ vỗ ngực căng phồng của mình: “Ta không sợ gì cả, ta nhất định có thể sống đến cuối cùng.”
“Vậy là đúng rồi.” Yến Tam Hợp: “Tin tưởng chính mình, nhất định có thể sống đến cuối cùng, nhất định có thể kiên trì đến cuối cùng, ta sẽ không chết, không có tâm ma nào có thể khiến ta chết, ta vô tội, ta nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!”
Mỗi một chữ, tựa như cây chùy sắt, gõ vào tai của từng người.
Giống như đã hẹn trước, nước mắt của các nữ quyến đồng loạt rơi xuống.
Nhất là Chu Vị Hi.
Chu Vị Hi là trưởng nữ, từ nhỏ đã được cha thương mẹ yêu, nguyên nhân có thể thẳng lưng mà sống ở Tạ gia là vì bản lĩnh của nhà ngoại.
Cho nên dù là nương chồng Ngô thị, cũng không dám làm gì nàng. Không ngờ cha vừa chết, Chu gia lập tức long trời lở đất thế này.
Tuy rằng nàng là con gái đã xuất giá, chuyện xui xẻo chưa chắc sẽ rơi xuống đầu nàng, nhưng người gặp chuyện không may đều là người thân của nàng.
Ai sẽ là người tiếp theo?
Không biết!
Nỗi sợ hãi về những điều không biết mới là đáng sợ nhất, trong lòng người Chu phủ hai tháng này đều cực kỳ hoảng sợ, ai nấy đều như chim sợ cành cong, không biết trong phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai tháng nay Chu Vị Hi ngâm mình trong nước mắt, nàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.
Yến Tam Hợp nói mấy câu này ra, chỉ chốc lát đã đốt cháy hy vọng của tất cả mọi người.
Chu Vị Hi nước mắt lưng tròng nhìn nàng, thầm nghĩ ta quả thực không nhìn lầm nàng, sống lâu hiểu lòng người, nha đầu này là một người tốt.
“Mấu chốt của việc này là tìm ra tâm ma của Chu lão gia, mà mấu chốt của việc tìm ra tâm ma nằm trong mỗi người ngồi đây.”
Yến Tam Hợp còn có chuyện chưa nói xong.
“Các ngươi kể càng nhiều chuyện thì sẽ tìm ra được tâm ma càng nhanh; nếu như các ngươi còn muốn che đậy giấu diếm…” Nàng phút chốc cười gằn: “Ta đây không ngại đặt lời ở đây, mỗi người trong đây cuối cùng đều sẽ chết vì tâm ma.”
Không ai muốn chết cả.
Ai cũng muốn sống.
Tam phu nhân Chúc thị vọt tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, ta không có gì phải giấu diếm, ngươi mau hỏi ta đi!”
Đại phu nhân Lý thị xưa nay tính tình trầm ổn cũng đứng lên theo: “Hỏi ta trước đi, ta ở lâu trong phủ.”
“Yến cô nương, cứ hỏi ta.” Chu Vị Hi: “Ta tuy rằng gả cho người khác, nhưng từ nhỏ ta đã thân với phụ thân.”
Mao thị lau nước mắt, không cam lòng rớt lại phía sau nói: “Không ai hiểu ta hơn lão gia, Yến cô nương, để ta!”
“Đừng tranh cãi, ai cũng tới phiên thôi.” Yến Tam Hợp nghiêng mắt: “Tiểu Bùi gia hỏi Đại phu nhân, Tam phu nhân đi.”
Tại sao lại để cho một người đẹp trai như ta hỏi hai nữ nhân? Coi ta là gì chứ?
Trong lòng Tiểu Bùi gia tuy rằng hờn dỗi, nhưng cũng biết dụng ý bày binh bố trận của Yến Tam Hợp.
Hai người này đều gả từ ngoài vào, con dâu và cha chồng vì để tránh hiềm nghi thì không có gì nhiều để hỏi, cho nên mới phái hắn.
“Được, giao cho ta hỏi thì ta hỏi.”
Yến Tam Hợp nhìn ánh mặt trời trong sân: “Hôm nay trời nắng đẹp, ngươi ra ngoài đi dạo với hai vị thiếu phu nhân đi.”
Sao lại đi ra ngoài?
Tìm một căn phòng không có người, đóng cửa vào không phải được rồi sao.
“Bổ sung dương khí.”
Lời này giống như cọng rơm cứu mạng, Tam phu nhân Chúc thị không nói hai lời, lôi kéo Tiểu Bùi gia rời đi.
Cái gì mà Hóa Niệm Giải Ma, không phải là một cỗ khí âm tà sao?
Đúng vậy, nên phơi nắng, bổ sung dương khí nhiều vào.
Tiểu Bùi gia nhìn bàn tay trên tay áo, còn chưa kịp bày ra biểu cảm “Phụ nhân ngươi chẳng ra thể thống gì cả, chủ động quá đấy”, thì đã bị kéo ra khỏi chính đường.
Thực ra việc bổ sung dương khí là giả, để tiểu Bùi gia và hai vị thiếu phu nhân quý phủ ra ngoài dạo một vòng mới là thật.
Sau khi quan tài nứt ra, Nhị phu nhân đã đứng mũi chịu sào.
Ba vị thiếu phu nhân Chu phủ, chết một vị, hai vị còn lại hẳn là người lo lắng sợ hãi nhất.
Có thể đoán trước được, hai vị này chắc chắc không hỏi được gì, nhưng dưới gối hai vị này, đều có con trai có con gái.
Đứa trẻ mất mẹ là đáng thương nhất, cho nên hai người bọn họ không thể xảy ra chuyện!
Tạ tam gia không có ở đây, Yến Tam Hợp lúc này mới dùng đến Tiểu Bùi gia.
Chứ Tiểu Bùi gia thì có tác dụng gì đâu chứ?
***Ể hơi đau lòng cho anh Bùi nha chị, anh ấy cũng…. ừm, anh làm gì ta