Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 494: Mao thị
Con người Tiểu Bùi gì, không tuấn tú phong lưu như Tạ tam gia, cũng không miệng mồm như Tạ tam gia.
Nhưng người này có một đặc điểm… mềm lòng.
Một nam nhân mềm lòng, cho dù nữ tử có nói liên miên cằn nhằn, hắn cũng không tiện cắt ngang, chỉ có thể kiên trì nghe tiếp.
Không chỉ nghe, hắn còn muốn mở miệng an ủi vài câu.
Đại phu nhân, Tam phu nhân bây giờ cần nhất là tên nhóc trẻ tuổi này đi dạo cùng và nghe tâm sự của các nàng.
Đương nhiên, nếu Tạ Tam gia ở đây…
Ừm!
Hiệu quả có thể tăng gấp mấy lần.
Yến Tam Hợp nhìn Mao thị: “Phu nhân, hai chúng ta đến sảnh phụ nói chuyện đi.”
Chu Vị Hi cẩn thận hỏi một câu: “Yến cô nương, ta có thể theo nương ta…”
“Không thể!” Yến Tam Hợp ánh mắt theo thứ tự đảo qua từng người trong chính đường: “Có việc gì thứ cứ đi làm đi; Nếu không có việc thì cứ chớ, không cần theo vào.”
Vừa dứt lời, Lý Bất Ngôn đã vào phòng, ghé vào bên tai Yến Tam Hợp nói nhỏ.
Trái tim mọi người lập tức bị treo lên.
Mao thị nhìn các nàng, do do dự dự nói: “Yến cô nương, có phải đã xảy ra chuyện gì không…”
“Phu nhân không cần phải sợ hãi.” Yến Tam Hợp xoay người, ngữ khí cực kỳ bình thản.
“Ta chỉ bảo nàng hỏi thăm một vài thứ. Bây giờ Định hải thần châm trong phủ là ngươi, lòng ngươi bất an thì Chu phủ e phải chịu khổ sở.”
Mao thị nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy mình đã năm mươi hai tuổi lại chẳng bình tĩnh bằng một tiểu cô nương.
Bên cạnh, Chu Vị Hi sợ nương ruột mất mặt, vội ngắt lời: “Ta đi pha ấm trà trước.”
“Chu Vị Hi.”
Yến Tam Hợp đột nhiên gọi thẳng tên.
“Ngươi là Tạ phủ đại phu nhân, là trưởng tức phụ của Tạ Đạo Chi, không phải hạ nhân trong phủ, chuyện bưng trà đưa nước không tới phiên ngươi làm.”
Chu Vị Hi không rõ Yến Tam Hợp tại sao lại đột nhiên nói những lời như vậy.
Yến Tam Hợp: “Hôm nay sau khi ta hỏi ngươi, ngươi về Tạ phủ ở, sau này không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới đây.”
“Yến cô nương?”
“Ngươi và Tạ Nhi Lập là phu thê, nam nhân bên gối mới là người mà ngươi phải để tâm để sức vào.” Yến Tam Hợp lạnh lùng: “Mọi việc tốt quá hoá dở.”
Chu Vị Hi kinh ngạc nhìn cửa phòng khách, khép lại, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục tinh thần lại.
Một bàn tay to lớn đặt xuống, Chu Vị Hi xoay người, ánh mắt tủi thân nói không nên lời.
“Nhị ca?”
“Trở về đi, nghe Yến cô nương.”
Chu lão nhị vỗ vỗ đầu muội muội, muốn nói lại thôi.
Muội muội để tâm chuyện nhà ngoại là tốt, nhưng giống như Yến Tam Hợp nói, tốt quá lại hoá dở.
Đại muội phu mỗi ngày đều về nhà một mình, giường lạnh, chăn lạnh, đến người nói chuyện cũng không có, một thời gian sau sẽ xảy ra chuyện…
…
Sảnh phụ không lớn, một cái giường La Hán hướng về phía nam.
Yến Tam Hợp và Mao thị ngồi lên, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ.
Yến Tam Hợp ngồi một chốc, lại cảm thấy không thoải mái, dứt khoát cởi giày xếp bằng ngồi xuống: “Bất Ngôn, lấy giấy bút tới.”
Trong túi đồ Lý Bất Ngôn đeo bên người, có mang theo một bộ giấy bút mực.
Trải ra, Yến Tam Hợp vừa mài mực, vừa lần nữa đánh giá Mao thị trước mặt.
Mao thị nhìn nàng mài mực, trong lòng cũng hơi bồn chồn. Lại nhìn Yến Tam Hợp đang nhìn chằm chằm mình, hơi kinh hãi, bèn âm thầm đưa tay véo mình một cái.
“Tại sao cô nương lại nhìn ta như vậy?”
“Nhìn xem tâm của ngươi có tĩnh hay không.”
Mao thị chợt không nói gì.
“Không cần sợ, ta không ăn thịt người.”
Yến Tam Hợp đảo mắt ý bảo Lý Bất Ngôn đi pha trà.
“Ta là nữ tử, ngươi cũng là nữ tử, ngươi coi như chúng ta đang tán gẫu việc trong nhà thôi, ngươi có gì hài lòng với không hài lòng về lão gia ngươi thì cứ nói với ta.”
Mao thị vốn là người từng trải, rụt rè trước mặt Yến Tam Hợp, chẳng qua chỉ là vì sóng gió lần này quá lớn, khiến cho bà thấy bối rối mà thôi.
“Yến cô nương, ta phải bắt đầu từ đâu đây?”
“Tại sao lại lấy hắn?”
Lúc này giọng Yến Tam Hợp mới dịu xuống.
“Gả đi ngẩng đầu, cưới vào cúi đầu, ngươi là đích nữ, lại là thiên kim đại tiểu thư, theo lý không nên cưới thứ tử như hắn chứ.”
“Yến cô nương, việc này nói ra rất dài.”
“Không sao, lâu hơn nữa ta cũng nghe.”
Mao thị sờ vòng tay bạch ngọc trên tay, từ từ rơi vào hồi ức.
***
Nàng không phải là người kinh thành, nhà ngoại ở phủ Lạc Dương, phụ thân xuất thân từ nhà quan lại, sau này làm quan tri phủ ở Lạc Dương.
Mẫu thân họ Canh, là danh môn vọng tộc của thành Lạc Dương.
Canh thị có nguồn gốc ở Dĩnh Xuyên, được gọi là Dĩnh Xuyên Canh thị, thời Đông Tấn, cùng với Lang Gia Vương thị, Tiếu quận Hoàn thị, Trần quận Tạ thị được xưng là tứ đại gia tộc.
Mẫu thân tuy rằng không phải dòng chính, nhưng cũng là hậu nhân danh chính ngôn thuận Canh thị, sau đó bởi vì chiến loạn nên dời đến Lạc Dương.
Mẫu thân gả đến Mao gia, thực ra cũng là gả thấp.
Theo như trước kia, Canh gia và Mao gia cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, nhưng vì sự thông minh hiếu học của phụ thân lọt vào mắt mẫu thân.
Phụ thân cũng quả thật không chịu thua kém, sau khi đậu tiến sĩ, bỏ tiền tài tìm hỗ trợ bên ngoài, trở lại phủ Lạc Dương, bắt đầu làm từ chức quan nhỏ.
Ba năm đầu sau khi mẫu thân gả đến Mao gia, bụng bà lại chẳng có động tĩnh gì.
Nhà ngoại có lo lắng, cũng không thế chống đỡ được câu: “Bất hiểu có ba, lớn nhất là không có hậu.”
Ba năm vừa qua, người Mao gia bèn sắp xếp nạp thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân giận quá bèn về nhà ngoại, trên đường tránh mưa trốn vào một cái miếu nhỏ, bên trong không biết thờ thần gì.
Mẫu thân lập tức quỳ lạy, cầu thần linh ban cho nàng một trai một gái.
Kết quả hai tháng sau, mẫu thân đã mang thai, hơn chín tháng sau sinh hạ nàng.
Sau đó, mẫu thân lại sinh liền ba đứa con trai, sống lưng thẳng tắp. Mà tiểu thiếp kia, kiệu nhỏ nâng vào cửa năm năm, bụng lại sống chết không có động tĩnh gì.
Việc này, trở thành mấu chốt khiến mẫu thân quở trách cha cả đời.
“Yến cô nương, nói ra chắc ngươi cũng không tin, ta từ nhỏ được phụ mẫu cưng chiều, nhất là nương ta, nói ta là phúc tinh của nàng, từ nhỏ đến lớn đều không nỡ mắng ta một câu.”
Nói đến mẫu thân, ánh mắt Mao thị hiện lên sự hạnh phúc.
“Trong nhà phàm có điều gì tốt, đều đưa ta chọn trước, đừng nói ba đệ đệ, dù là cha ta, cũng đều phải đứng đằng sau.”
“Yến cô nương, nói một câu không khiêm tốn, Mao gia ta ở thành Lạc Dương là đại hộ số một số hai, ta là đại tiểu thư Mao gia được sủng ái nhất.”
“Ta là người từ nhỏ được nuông chiều trong cẩm y ngọc thực, ở viện tốt nhất, mặc xiêm y tốt nhất, mang trang sức tốt nhất. Từ lúc sinh ra đến lúc xuất giá, Mao gia không ai dám tranh đoạt với ta, cũng không ai dám chọc tức ta.”
“Đến bây giờ, viện trước khi chưa xuất giá, trong nhà vẫn còn giữ lại cho ta. Mẫu thân ta trước khi lâm chung đã nói, chỉ cần đại tiểu thư ở đây, thì viện này là của nàng, không ai được chiếm lấy.”
Khó trách lại không quen ở cái viện nhị tiến ở góc tây bắc kia.
Yến Tam Hợp không nhìn lầm, khí độ của vị này là từ nhỏ dùng phú quý vàng bạc chồng chất nên, đích thực là bông hoa phú quý của nhân gian.
“Phu nhân là người Lạc Dương, sau đó sao lại gả đến kinh thành.”
Bị hỏi đến điều này, trên gương mặt năm mười hai tuổi của Mao thị lại hiện lên sự thẹn thùng của thiếu nữ.
“Là duyên phận giữa ta và lão gia, đều là trời định.”