Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 651: Đỗ Nhược 2
“Đỗ Nhược là một loại thảo dược, có thể trị đầu sưng đau, khử thối miệng, còn có thể trị tiêu chảy.
Không biết là bởi vì giấc mộng kia, hay là cái tên này, mà Thẩm Đỗ Nhược từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm trong phương diện học y.
Bốn ca ca còn xa mới bằng nàng.”
Nói tới đây, Bùi Ngụ liếc mắt nhìn thằng nhóc nhà mình.
Hận quá trời!
Thằng nhóc hoàn toàn không có thiên phú nhận thấy sự tiếc nuối trong mắt cha mình, cảm thán nói: “Thì ra Thẩm lão thái y nói nàng biết quỷ môn thập tam châm, không phải khoác lác.”
Bùi Ngụ vừa nghe lời này, thật muốn mắng hắn một trận.
Ngẫm lại là do mình sinh ra, thôi thì đừng mắng nữa.
Ngu thì ngu đi.
“Thiên phú dị bẩm tới mức nào?” Yến Tam Hợp hỏi.
Năm tuổi biết hết bách thảo, mười tuổi đã có thể bắt mạch cho người khác, đến hai mươi tuổi, đã học được bản lĩnh của Thẩm lão thái y.
Bùi Ngụ thở dài: “Nếu nàng ta là nam nhân, vị trí đầu của thái y viện không phải nàng thì chẳng có ai.”
Lúc này, Lý Bất Ngôn nghĩ đến một người, người đó cũng là thiên phú dị bẩm.
“So với tiểu Bùi thái y thì sao?”
Nói đến con thứ, Bùi Ngụ vui mừng, nhưng vẫn lắc đầu.
Mười Bùi Cảnh cộng lại cũng không sánh bằng một Thẩm Đỗ Nhược.
Mười Bùi Cảnh?
Giỏi thế sao?
Bốn người nhìn nhau, đều thấy kinh hãi.
Nghề của Chu gia thì cần vào linh khí.
Còn học nghề ý, ngoại trừ thiên phú linh khí ra, thì phải có sự yêu nghề và khắc khổ nữa.
Có lần cha của Bùi Ngụ gặp Thẩm Nguy ở Thái y viện, thấy vẻ mặt hắn u sầu, nên tiến lên hỏi là làm sao vậy.
Thẩm Nguy nói đứa nhỏ này nếm bách thảo, tự đầu độc mình, đây là lần thứ sáu rồi, muốn ngăn cũng ngăn không được, đúng là tìm chết mà.
Cha của Bùi Ngụ nghe thế, đã hỏi vị công tử nào trong phủ liều mạng như vậy?
Thẩm Nguy sầu lại càng sầu, nói hai chữ: Tiểu nữ.
Phụ thân về nhà, đã kể lại cho Bùi Ngụ nghe.
Bùi Ngụ nghe xong, trong lòng cực kỳ chấn động.
Người học y, cỏ gì có độc, cỏ gì không có độc, trong lòng đều biết rõ.
Thẩm Đỗ Nhược đầu độc mình sáu lần là khái niệm gì?
Nói cách khác, nàng đã nếm mấy ngàn cây thảo dược.
Lúc này, chỉ nghe phụ thân cười gằn một tiếng nói: “Nữ tử học y cho dù có tốt thì có ích lợi gì đâu, cũng không thể kế thừa gia nghiệp, tương lai nhiều nhất tiến cung làm nữ y, giúp nương nương trong cung điều trị phụ khoa.”
Đừng nói quý nhân thành Tứ Cửu, dù là dân chúng bình thường, cũng sẽ không giao mạng mình cho một nữ tử.
Lại nữa, nữ tử đến tuổi sẽ lập gia đình sinh con.
Vừa đến nhà chồng, sinh con dưỡng cái, hiếu thuận phụ mẫu chồng, lo liệu nội trạch, nào còn có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Bùi Ngụ nghe xong, vội nói: “Trước sau gì cũng phải lập gia đình, Thẩm thái y còn lo lắng gì nữa?”
“Con trai.” Phụ thân: “Con gái Thẩm gia làm việc như vậy, vừa nhìn đã biết là vô tư. Cô nương vô tư quá thì không phải là chuyện tốt, rất khó an phận. Không an phận, dễ gây ra tai họa, chúng ta cứ xem sau này đi.”
Chuyện này đúng là bị phụ thân đoán chuẩn.
Thẩm Đỗ Nhược đến mười sáu tuổi, vì tránh bà mối tới cửa cầu hôn, để lại một phong thư, theo người hái thuốc Thẩm gia, len lén chạy ra ngoài.
Yến Tam Hợp: “Người hái thuốc?”
“Yến cô nương, ba phần y, bảy phần thuốc.” Bùi Ngụ: “Không chỉ Thẩm gia có người chuyên môn hái thuốc, Bùi gia chúng ta cũng có.”
Tiểu Bùi gia chen vào nói: “Nhà chúng ta là thúc của ta, ánh mắt của thúc ấy, nhìn lướt qua đều biết hết cỏ gì tốt, cỏ gì xấu,cỏ gì độc.”
Bùi Ngụ: “Kẻ phụ trách hái thuốc của Thẩm gia họ Bạch, tên Chấn Sơn, người ta thường gọi là Bạch gia. Bạch Chấn Sơn sinh ở Thẩm gia, Bạch gia hái thuốc cho Thẩm gia, trước đây còn ở một nhà với Thẩm gia, sau đó mới chuyển qua tòa nhà bên cạnh.”
Yến Tam Hợp: “Bạch Chấn Sơn dám mang con gái bảo bối của ông chủ đi, xem ra cũng không phải người bình thường.”
“Bạch Chấn Sơn đương nhiên không phải người bình thường, người này đi hái thuốc, một là dựa vào mắt, hai là dựa vào mạng lưới quan hệ của hắn.”
Bùi Ngụ: “Người hái thuốc đều có một đôi mắt độc, nhưng nhân mạch không phải ai cũng có. Người này rất có nghĩa khí, có thể xưng huynh gọi đệ với mọi người, chỉ cần Bạch gia đến, những thương nhân bán dược liệu kia đều cho hàng tốt.”
Yến Tam Hợp liếc Tạ Tri Phi một cái: Đây không phải là Tam gia ngươi sao?
Tạ Tri Phi khiêm tốn nhịn cười: Ta còn kém một chút.
Yến Tam Hợp thấy hắn cười, cố ý nói móc: “Điều này cũng chỉ có thể nói rõ thái độ làm người của hắn chu đáo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”
“Yến cô nương, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ đó là bản lĩnh lớn.” Bùi Ngụ thở dài một tiếng: “Muốn bỏ được cái tôi và thể diện là điều không dễ dàng.
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, mỉm cười: Nghe chưa, không dễ dàng đâu.
Yến Tam Hợp như cười như không: Ừ, bản lĩnh lớn đấy!
“Thẩm gia không phái người đuổi theo sao?” Nàng lại hỏi.
Thẩm Đỗ Nhược đi với ai, Thẩm Nguy cũng sẽ đuổi theo, chỉ có Bạch Chấn Sơn, thì Thẩm Nguy yên tâm. Ngươi nghĩ xem…”
Bùi Ngụ nói đến khô miệng, bưng chung rượu lên uống một ngụm: “Thảo dược Thẩm gia đều do Bạch gia lo, nếu Bạch gia không nhả ra thì Thẩm Đỗ Nhược nếm thử bách dược ở đâu?”
Yến Tam Hợp: “Bởi vậy có thể thấy được, quan hệ hai người tương đối tốt.”
“Đây cũng là chuyện lạ.” Bùi Ngụ: “Thẩm Đỗ Nhược ngoại trừ phụ mẫu, quan hệ với bốn huynh trưởng trong nhà đều rất bình thường, nhưng lại tương đối hợp với Bạch gia. Nàng học được Quỷ môn thập tam châm, cũng là vì Bạch gia.”
Yến Tam Hợp: “Ồ?”
“Là một du y mà Bạch gia quen biết lúc hái thuốc, có vài phần giao tình.” Bùi Ngụ: “Nghe nói du y kia vừa thấy Thẩm Đỗ Nhược, đã muốn nhận nàng làm đồ đệ, muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Yến Tam Hợp thầm nghĩ, kỳ ngộ này sao lại giống Canh Tống Thăng như vậy.
Sau đó thì sao?
Tình huống cụ thể ta cũng không biết, người Thẩm gia cũng không nói ra ngoài.
Bùi Ngụ: “Dù sao Thẩm Đỗ Nhược và Bạch gia rời đi bốn năm, sau khi trở về thì giống như thoát thai hoán cốt, mấy tạp chứng khó chữa đến Thẩm thái y không chắc chắn, nàng ta chỉ bắt mạch là có thể nói ra.”
“Bốn năm?” Yến Tam Hợp hỏi: “Vậy lúc nàng về thì đã hai mươi tuổi rồi.”
“Thì đó, phụ mẫu sốt ruột lắm, vội thu xếp bà mối tới cửa, nếu không thu xếp nữa thì thật sự không gả được.” Bùi Ngụ: “Nào biết Thẩm Đỗ Nhược kia vẫn không chịu gả, bị ép quá lại chạy đến phủ Bạch gia cho yên tĩnh. Nàng nói còn ép nữa là nàng sẽ thắt cổ chết, người xem coi có sầu não không.”
Hắn nhớ rất rõ.
Khoảng thời gian đó, hắn vừa mới theo phụ thân đi lại ở Thái y viện, cả ngày nhìn thấy Thẩm Nguy cụp mày, trái thở dài một tiếng, phải thở dài một tiếng.
Có một lần, hắn nhịn không được, bước lên hỏi thử.
Hỏng rồi.
Thẩm Nguy nhìn vào hắn, giống như sói nhìn thấy dê, còn hỏi hắn bao nhiêu tuổi, có muốn thân càng thêm thân hay không.
Làm hắn sợ tới mức từ đó về sau, cứ nhìn thấy Thẩm Nguy lại đi đường vòng.
Tiểu Bùi gia trêu ghẹo nói: “Cha, ông ấy muốn cha làm con rể đó hả.”
“Đúng vậy.” Bùi Ngụ cười gằn một tiếng: “Ta mà làm con rể hắn, sẽ không có tên tiểu súc sinh cả ngày chọc giận ta như ngươi.”
“Tiểu Bùi gia: “…” Được, coi như hắn không nói gì.
Tạ Tri Phi nhìn bộ dạng nghẹn họng của Minh Đình, vội vàng chuyển đề tài.
“Bùi thúc, nguyên nhân nàng không chịu lập gia đình là gì?”