Chương 652: Đỗ Nhược 3
Lý do thực sự?
Bùi Ngụ nói không nên lời.
Thật ra, tính tình Thẩm Đỗ Nhược có hơi cổ quái, là một người rất ít nói, ngươi nói mười câu, nàng ấy nhiều nhất đáp lại một câu.
Hắn nhớ lại: “Hơn nữa ánh mắt nàng ấy nhin ngươi cũng nào cũng thẳng tắp, chẳng có chút cảm xúc nào, nói sao nhỉ, đúng rồi, giống bà cụ non.”
“Cha?” Tiểu Bùi gia nhớ ăn không nhớ đánh, lòng hiếu kỳ lại dâng lên: “Cha từng nói chuyện với bà ấy à?”
“Từng nói.”
Hai nhà Thẩm, Bùi đều ở Thái y viện, các bậc cha chú giao hảo, các tiểu bối cũng sẽ duy trì giao tình của hai nhà, nhà ai có việc, nhà kia đều sẽ tới ủng hộ.
Lần đó lão tứ Thẩm gia sinh một đứa con trai, trong phủ làm tiệc rượu đầy tháng, hắn đến Thẩm gia ăn tiệc.
Ăn một nửa, hắn bị người khác rót một bụng rượu, đầu váng mắt hoa đi ra ngoài cho tản mùi rượu.
Trùng hợp là, Thẩm Đỗ Nhược cũng từ phía nữ quyến đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng đảo qua mặt Bùi Ngụ, nhưng lại hờ hững đi qua.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Bùi Ngụ lại đi theo.
Đi theo suốt một đường, nàng cũng không quay đầu lại.
Sau đó, Bùi Ngụ thật sự chịu không nổi, mở miệng hỏi: “Thẩm Đỗ Nhược, dù sao chúng ta cũng coi như quen biết từ nhỏ, tuy rằng chỉ là quen biết một chút, nhưng…”
“Sao ngươi lại ở phía sau ta?”
Bùi Ngụ tức đến bật cười: “Ta đã đi theo ngươi một đường rồi, bây giờ ngươi mới phát hiện sao?”
“Ta đang nghĩ về phương thuốc.”
Nói xong, nàng nhíu mày rời đi, chẳng thèm nói một tiếng tạm biệt.
Bùi Ngụ đứng tại chỗ, trong lòng hơi bất đắc dĩ.
Trong lòng tự hỏi nha đầu kia có phải có bệnh hay không?
Dù có nghĩ ra phương thuốc thì có ai thèm tìm nàng khám bệnh, có tác dụng gì chứ.
Bùi Ngụ nói tới đây, ngừng một hồi lâu, sau một mới từ từ mở miệng nói: “Năm ấy, nàng vừa mới đi du ngoạn trở về, y thuật vượt xa ta, nàng ăn cơm đi đường đều suy nghĩ phương thuốc, ta lại còn đi uống rượu…”
Bùi Ngụ không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều nghe ý của lời này…. Người ta đã thông minh hơn ngươi, còn cố gắng hơn ngươi, thật mất mặt quá.
Yến Tam Hợp: “Bùi thái y, ngươi nói tiếp đi.”
Nói cái gì đây?
Lão cô nương không chịu lập gia đình, cho dù được cha cưng nương chiều thì vẫn không được hoan nghênh, huống chi Thẩm gia là một đại tộc, chỉ riêng nhánh Thẩm Nguy đã có bốn đứa con trai.
Con trai cưới thê tử, lại thêm bốn tẩu tẩu.
Thẩm Đỗ Nhược không thân với bốn ca ca ruột, chớ nói chi là tẩu tẩu.
Từ từ, trong nhưng cuộc tán gẫu trong phủ, dần có nhiều những câu khinh thường, sau đó còn truyền ra bên ngoài.
Khoa trương nhất là trong bốn năm Thẩm Đỗ Nhược rời nhà trốn đi, họ đồn ở bên ngoài có tình nhân, đã sớm không phải là hoàng hoa tiểu khuê nữ gì nữa
Cũng có người nói nếu Thẩm Đỗ không chịu lập gia đình, là đang nhắm vào gia nghiệp Thẩm gia.
Không biết có phải vì nghe được tin đồn hay không, mà Thẩm Đỗ Nhược trực tiếp vào cung làm nữ y.
Phu thê Thẩm Nguy cảm thấy con gái không lập gia đình, dù sao cũng phải tìm một tấm vải che mặt, vì thế cũng chỉ mắt nhắm mắt ngầm cho phép.
“Nữ y không cần thi sao?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Người khác cần thi, nàng ấy không cần.”
“Tại sao?”
“Trước khi làm nữ y, nàng dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm cứu Thái Tôn một mạng.”
Giao thừa năm ấy, tiên đế thiết lập gia yến.
Thái tử dẫn Thái tử phi, Thái tôn vào cung dự tiệc, lúc yến tiệc sắp kết thúc, có mang điểm tâm ngọt lên.
Thái tử không thích đồ ngọt, nên đưa phần mình cho Thái Tôn.
Thái Tôn vừa ăn một miếng, thất khiếu đã chảy máu.
Đêm hôm đó, toàn bộ Thái y viện đều dốc hết sức.
Thấy thái tôn chỉ còn một hơi thở, Thẩm lão thái y lúc này mới cả gan nói tiểu nữ nhi nhà mình có cách.
Thái tử sốt ruột đến phát điên, mặc kệ hắn là nam hay nữ, lập tức gọi người vào cung.
Thi tới châm thứ mười hai, Thái Tôn vẫn không xong.
Bùi Ngụ không được tận mắt nhìn thấy, mà nghe phụ thân kể lại sau khi về nhà.
Hắn nói tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, Thái tử kề dao lên cổ Thẩm Đỗ Nhược, buộc nàng phải châm thêm mũi cuối cùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử, không nói gì, chỉ cười gằn một tiếng, sau đó giơ tay châm xuống.
Thái Tôn được cứu.
Yến Tam Hợp: “Vì nguyên nhân này, mà sau đó nàng vào phủ Thái tử làm việc ư?”
Bùi Ngụ gật gật đầu.
“Như vậy…” Yến Tam Hợp trầm ngâm nói: “Đã tìm được người hạ độc Thái tử ngày đó chưa?”
Bùi Ngụ nói đến chuyện năm đó, trong lòng còn hơi sợ hãi.
Một món ăn, qua cung nữ mang thức ăn lên, qua thái giám truyền thức ăn, qua ngự thiện phòng, cũng sẽ tìm được ngọn nguồn.
Nhưng những người này có mấy người dám cả gan độc sát Thái tử?
Không tìm được người đứng sau, trong cung chết rất nhiều người, bãi tha ma đều chất đầy thi thể.
“Thái tôn là Thái tử phi sinh ư?”
“Đứa con trai duy nhất, trông mong rất nhiều năm.”
Yến Tam Hợp nghe đến đó, cầm lấy đũa gõ lên chung trà.
“Ta nói nếu như, nếu như lần hạ độc này, là cái bẫy lập ra để Thẩm Đỗ Nhược vào Thái tử phủ thì sao?”
Đầu óc Tiểu Bùi gia còn chưa xoay chuyển lại: “Có ý gì?”
“Ngươi nghĩ xem.” Yến Tam Hợp: “Thẩm Đỗ Nhược có ân tình với phủ Thái tử, người khác không nói, Thái tử phi chắc chắn sẽ để tâm. Có thái tử phi chú trọng, thì Thẩm Đỗ Nhược làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Cũng chẳng trách Chử Ngôn Đình lại hoài nghi là bà ấy.”
Tiểu Bùi gia bị lời nói của hai người đánh thức, toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Vì án vu chú, thiết kế Thẩm Đỗ Nhược vào phủ Thái tử.
Vì Thẩm Đỗ Nhược vào phủ Thái tử, thiết kế án bỏ độc.
Tính toán thế này, thật nương nó sâu không lường được.
Quay mặt đi, thấy trán cha mình cũng đổ một lớp mồ hôi dày, Tiểu Bùi gia vội vàng dâng trà qua.
“Cha, uống cho đỡ sợ.”
“Uống trà gì? Phải có rượu!”
Bùi Ngụ cầm lấy chung rượu, lại uống cạn một ngụm, tặc lưỡi: “Yến cô nương, ta cảm thấy nàng không phải là người như vậy, nàng…”
“Vừa rồi ta chỉ nói là nếu như, không có ý gì khác.” Yến Tam Hợp: “Bùi thái y, ngươi nói tiếp đi.”
A… A…
Bùi Ngụ giật mình một lát: “Tiếp đó nàng làm nữ y, qua nửa năm nữa sau thì vào phủ Thái tử.”
Yến Tam Hợp: “Vào phủ Thái tử là chủ ý của ai? Thái tử, Thái tử phi hay là tiên đế?”
“Ta không biết.” Bùi Ngụ ăn ngay nói thật: “Khoảng thời gian đó ta đại hôn, trong phủ có rất nhiều chuyện, thái y viện cũng rất nhiều chuyện, bận đến chân không chạm đất.”
Yến Tam Hợp: “Như vậy sau khi nàng vào phủ Thái tử, lại xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết.” Bùi Ngụ: “Chuyện của nàng, vốn đều là cha ta nghe từ chỗ Thẩm lão thái y. Sau khi vào phủ thái tử, lão thái y cũng rất ít khi nhắc tới nữ nhi này. Hắn không nhắc tới, cha ta cũng không hỏi nhiều.”
“Thẩm Đỗ Nhược ở phủ Thái tử sao?”
“Cũng không phải.” Bùi Ngụ: “Sau khi nàng làm nữ y, đã dọn ra khỏi Thẩm phủ, ở một mình.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau.
Cô nương trong đại tộc chưa xuất các, dọn ra bên ngoài ở, không nói đến các thân thích bằng hữu, sao phụ mẫu nàng lại đồng ý được?
Bùi Tiếu tuy cũng có biệt viện bên ngoài, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng đến đó, phần lớn thời gian đều phải về nhà ở.
Thẩm Đỗ Nhược này thật đúng là quái nhân.
Yến Tam Hợp: “Nàng ở phủ Thái tử vài năm, có tin đồn gì không?”
Chương 653: Đỗ Nhược 4
Bùi Ngụ nghiêm túc hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Không có tin đồn gì.”
“Không nên như vậy chứ.” Yến Tam Hợp: “Toàn bộ Thái y viện đều không cứu được người, nàng dùng Quỷ môn thập tam châm cứu sống, người như vậy, Thái y viện các ngươi không tò mò sao?”
Khuôn mặt già nua của Bùi Ngụ hơi đỏ lên: “Tò mò một nữ nhân làm gì, nàng đâu có ba đầu sáu tay.”
Yến Tam Hợp: “Nữ y mà, không hiếm lạ sao.”
Bùi Ngụ: “Hiếm lạ cũng không thể làm cơm ăn.”
Yến Tam Hợp: “…” Được rồi, lời này là nàng tự cảm thán.
“Sau khi Thái tử phủ gặp chuyện không may thì sao?”
“Nàng ấy đã bị nhốt lại.”
“Nhốt ở đâu?”
“Thái tử phi phóng một mồi lửa, chỉ đốt một nửa phủ Thái tử, nàng và những hạ nhân còn lại bị nhốt ở bên kia phủ Thái tử, có cấm quân trông coi.”
“Nguyên nhân nhốt bọn họ là gì?”
“Cái này…” Bùi Ngụ vội vàng uống thêm một ly rượu, để tăng thêm can đảm, ngón tay chỉ lên trời: “Không gạt Yến cô nương, thái y viện chúng ta nhìn thì phong quang, nhưng nói trắng ra, cũng chỉ là khám bệnh cho người. Ai đoán được tâm tư của bề trên, hắn nói nhốt thì chắc hẳn có nguyên nhân bị nhốt.”
Yến Tam Hợp: “Những người bị nhốt lại, sau đó thật sự đều chết sao?”
Bùi Ngụ: “Cực kỳ chính xác, không để lại ai.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Sao nàng có thể sống sót đi ra ngoài?”
Bùi Ngụ tiến sát về phía trước, che môi, vẻ mặt thần bí nói: “Nghe nói Thẩm lão thái y đã nghiêng về phía Triệu vương, à không, đương kim bệ hạ rồi.”
Yến Tam Hợp: “Sau khi ra ngoài thì sao?”
Giọng Bùi Ngụ càng thấp hơn: “Kinh thành không có ai gặp nàng, mãi đến khi quan tài bị người khác đưa về, chúng ta mới biết được từ chỗ Thẩm thái y, là sau khi nàng rời khỏi kinh thành, đều làm du y ở bên ngoài. Chuyện sau đó ta biết là.”
Tiểu Bùi gia tiếp lời.
“Quan tài mang về Thẩm gia, con trai con dâu làm ầm ĩ, không đồng ý cho quan tài vào cửa, bèn nghe ta đưa quan tài vào chùa miếu ngoài thành, rồi từ trong chùa đưa ra chôn cất.”
Yến Tam Hợp: “Chôn ở đâu?”
Tiểu Bùi gia: “Hơn phân nửa là phần mộ tổ tiên Thẩm gia.”
Nói đến đây, xem như đã hiểu rõ quỹ đạo cuộc đời của Thẩm Đỗ Nhược.
Thời niên thiếu thông minh;
Say mê y thuật;
Bái sư học được Quỷ môn thập tam châm;
Sau khi cứu Thái Tôn, vào phủ Thái tử.
Sau khi Thái tử thất bại thì sống sót ra ngoài, không biết tung tích hơn mười năm.
Cuối cùng, hồn về quê cũ.
Trong dòng thời gian này, mơ hồ nhất là mười mấy năm không biết tung tích. Mà mấu chốt nhất, là mấy năm nàng ở phủ Thái tử.
Yến Tam Hợp suy nghĩ nửa ngày: “Ta nghe Minh Đình nói, nàng thực ra là bị lão thái y đuổi ra ngoài?”
“Chó con!”
Bùi Ngụ lại muốn đánh người, nhưng ngẫm lại có Yến cô nương trước mặt nên đã cho qua.
“Về chuyện này, chỉ có Thẩm lão gia là rõ ràng nhất, những thứ khác đều là đồn đại. Có người nói là bị trục xuất khỏi nhà, cũng có người nói là nàng tự đi, thật thật giả giả, không ai biết rõ.”
Hắn ngừng một hồi, lại nói: “Nàng là con gái duy nhất của Thẩm gia, phu thê lão thái y cực kỳ cưng chiều, nếu như bị trục xuất thật thì cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Nữ nhi học y thuật;
Ra ngoài du ngoạn bốn năm;
Chuyển ra khỏi phủ ở nơi khác…
Đủ dấu hiệu cho thấy, Thẩm Đỗ Nhược cho dù không được huynh đ tẩu yêu thích thì phụ mẫu vẫn rất cưng chiều nàng.
Yến Tam Hợp: “Sau khi nàng đi thì Thẩm gia thế nào? Có quan hệ gì với đương kim bệ hạ?”
Mí mắt Bùi Ngụ run lên, lại rót cho mình một chung rượu.
“Yến cô nương, theo như tính tình Thẩm Đỗ Nhược, ta không tin nàng ta có liên quan đến án vu chú, nhưng…”
Lời nói, bị kẹt lại.
Yết hầu Bùi Ngụ trượt lên trượt xuống vài cái, muốn nói lại thôi.
“Bùi thúc, thúc cứ yên tâm lớn mật nói.” Tạ Tri Phi nhìn ra sự do dự của hắn: “Ra khỏi cửa này, lời thúc nói, chúng ta đều không nhớ gì cả.”
Yến Tam Hợp: “Lời của Tam gia, chính là lời của ta.”
Bùi Ngụ khẽ cắn môi, liều mạng nói.
“Lúc trước cũng nói rồi, bốn đứa con trai của lão thái y kém hơn Thẩm Đỗ Nhược nhiều. Thực ra lời này có pha một ít nước, không phải hơi kém, mà là một trời một vực.”
Điều này cũng chẳng có gì lạ, năm ngón tay còn có dài có ngắn, huống chi là người.
Nhưng Thẩm gia này lại khác với những nhà khác, năm ngón tay, chỉ có một ngón tay dài ra, những ngón tay khác đều ngắn.
Yến Tam Hợp: “Bốn đứa con trai của Thẩm thái y đều không giỏi sao?”
Bùi Ngụ: “Không phải loại người có thể nghiên cứu y thuật.”
Yến Tam Hợp: “Bốn đứa con trai Thẩm gia bây giờ đâu, cũng ở Thái y viện sao?”
“Lão đại, lão nhị đang ở Thái y viện.” Nói đến đây, trong bụng Bùi Ngụ phát ra một mồi lửa: “Cả ngày chỉ biết nịnh nọt, móc nối quan hệ với quý nhân, chẳng chịu làm chính sự, đã thể còn nương nó sống rất tốt, ăn uống đi đừng còn ngon hơn ông đây.”
Yến Tam Hợp: “Chức quan gì?”
Bùi Ngụ cười gằn một tiếng: “Lão đại Thẩm gia làm phó viện phán.”
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp nhíu mày, vội nói: “Đơn giản mà nói, là ghế thứ ba của Thái y viện, cấp trên trực tiếp của Bùi thúc.”
Tiểu Bùi gia bênh cha hắn: “Phân biệt đối xử, cha ta hẳn phải ở trên hắn.”
Lần này, Yến Tam Hợp rõ ràng, y thuật của lão đại Thẩm gia không được tốt lắm, tư lịch cũng không được tốt lắm, nhưng lại đè ép Bùi Ngụ.
“Thẩm lão nhị thì sao?”
Bùi Ngụ: “Ở kho thuốc sống.”
Tiểu Bùi gia giải thích: “Kho thuốc sống chuyên mua dược liệu, mua thuốc nhà ai, bao nhiêu tiền mua vào, đều do Thẩm lão nhị quản, dầu mỡ nhiều đến mức dọa chết người.”
Yến Tam Hợp: “Theo ta thấy, bốn huynh đệ Thẩm gia không phải không giỏi, mà là rất giỏi.”
Bùi Ngụ liếc mắt một cái.
“Trong mắt chỉ có vàng bạc, bị người đâm xương sống, thanh danh tốt cả đời của Thẩm lão thái y đến tay chúng thì đã mất hết cả.”
“Y giả nhân từ? Bọn họ lấy đâu ra nhân từ? Hai huynh đệ liên thủ, chèn ép mấy thái y có bản lĩnh.
Mua dược liệu không phải loại này có vấn đề, thì cái kia có vấn đề.
Toàn bộ Thái y viện, bị hai huynh đệ Thẩm gia quấy đến chướng khí mù mịt.”
Yến Tam Hợp nghĩ đến lời Tiểu Bùi gia nói trên xe ngựa, hỏi: “Chỗ dựa vững chắc để bọn họ thượng vị, là đương kim bệ hạ sao?”
Bùi Ngụ trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, thầm nghĩ cô nương à, chuyện này chỉ có thể hiểu, không thể nói.
Thế nhưng Yến Tam Hợp không buông tha cho hắn: “Bùi thái y, ngươi cho ta một câu chính xác, phải, hay không phải?”
Đương kim bệ hạ là người chúng ta có thể nghị luận sao?
Bùi Ngụ vội vàng lấy ngón tay chấm chút nước trà, viết xuống bàn: Phải.
Yến Tam Hợp: “Trước hôm nay, ngươi vẫn cho rằng nguyên nhân Thẩm gia thăng chức nhanh như vậy, là nhờ vào tổ tông che chở sao?”
Bùi Ngụ: “Ta cũng không nghĩ được vì sao vị trên long ỷ kia lại che chở bọn họ như vậy, chỉ cho rằng phong thủy Thẩm gia tốt, tổ tiên tích đức.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi do dự, là vì cảm thấy phần che chở này hơi quá sao?”
“Thái y viện có vài vị thái y, không chỉ một lần liên danh dâng thư, buộc tội hai huynh đệ Thẩm gia, tấu chương đến giờ vẫn như đá chìm xuống biển.” Bùi Ngụ thở dài một tiếng: “Bệ hạ cũng coi như một đời minh quân, sao có thể dung túng làm bậy như vậy chứ.”