Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 672: Lai lịch
“Vương gia.”
Đổng Tiếu nhìn ánh lửa trong chậu than, lạnh lùng nói: “Xem ra, Yến Tam Hợp này có lai lịch rất kỳ lạ!”
Triệu Ngạn Tấn tương đối đồng ý gật gật đầu: “Còn nữa không?”
Ám vệ: “Hết rồi.”
Sắc mặt Triệu Ngạn Tấn chợt lạnh đi: “Nếu người điều tra Yến Tam Hợp trở về, lập tức bảo nàng tới gặp ta.”
“Vâng!”
“Khoan đã.”
“Vương gia còn có gì dặn dò?”
“Hôm nay đám người bọn họ đến phủ Thẩm Nguy, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, tìm hiểu xem bọn họ đến Thẩm gia gặp người nào, làm chuyện gì, nói những gì cho cho bổn vương biết.”
“Vâng!”
Ám vệ hành lễ, kéo cửa ra, sửng sốt.
Ám vệ ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người, gật đầu với người trong cửa, nghiêng người đi vào.
Vị này, chính là phụng chỉ điều tra Yến Tam Hợp.
“Vương gia, Yến Tam Hợp năm nay vừa tròn mười bảy, trước kia chưa từng xuất hiện ở Tạ phủ, là tháng hai năm nay, mới vào Tạ phủ.”
Ám vệ: “Nghe nói, nàng là người nhà ngoại của Tạ gia lão phu nhân, nhưng tiểu nhân đã tra xét, nhà ngoại của lão phu nhân ở phủ An Huy, mà Yến Tam Hợp là từ phủ Vân Nam tới.”
“Phủ Vân Nam?”
Là một nơi hoang dã.
“Nói tiếp đi.”
“Sau khi nàng ở Tạ phủ mấy tháng, đã dọn đến biệt viện của tiểu Bùi gia, bình thường rất ít đi lại Tạ phủ. Thời gian nàng ở biệt viện không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều chạy ra ngoài kinh thành.”
“Chạy ra ngoài làm gì?”
“Không ai biết.”
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Tỳ nữ biết võ công bên cạnh nàng có lai lịch gì?”
“Điều tra không ra.”
Triệu Ngạn Tấn sờ ót: “Hừ, thật kỳ lạ.”
Ám vệ: “Vương gia, có muốn tiểu nhân đến phủ Vân Nam một chuyến, cẩn thận điều tra không?”
“Đến phủ Vân Nam nhanh nhất cũng phải mất hai tháng rưỡi, bản vương chờ không kịp.”
Triệu Ngạn Tấn nghiêng đầu: “Bá Nhân có cao kiến gì?”
“Tạm thời không có.” Đồng tử Đổng Tiếu híp lại: “Chờ người hỏi thăm Thẩm gia trở về rồi nói sau.”
……
Thẩm phủ.
Đường Đông.
Thẩm Viêm Đức ngồi ở ghế thái sư, ước chừng nửa canh giờ vẫn không nhúc nhích.
Chuyện ban ngày nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy thật kỳ lạ.
Hôm nay vì sao lại đuổi hắn ra khỏi nhà chính, còn không cho ai đến gần nữa?
Tại sao đang yên đang lại ông lại ngất xỉu?
Vì sao vừa tỉnh lại, lại như thay đổi thành một người khác, một câu cũng không nói, trà cơm cũng không ăn?
Muội muội Thẩm Đỗ Nhược ngoại trừ tính tình bướng bỉnh, lạnh lùng một chút, thì hình như cũng không có hại người nào, vì sao lại có oan hồn đi theo nàng?
Những oan hồn này ở đâu ra?
Không được, chuyện này trọng đại, còn phải tìm phụ thân hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Viêm Đức đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Mới vừa mở cửa ra, đã có gì đó lóe lên, còn không đợi hắn nhìn rõ, thì cổ đã đau nhức, cúi đầu nhìn, thì thấy một thanh đao sáng loáng.
Thẩm Viêm Đức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.”
Giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Dám nói dối một câu, thì đừng trách ta…” Đao tiến về phía trước một tấc, máu bỗng tuôn ra.
Thẩm Viêm Đức cẩm y ngọc thực hơn nửa đời người, chưa bao giờ gặp chuyện như này, sợ tới mức suýt tè ra quần.
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng.”
“Hôm nay đám người Chu Viễn Mặc tới làm gì?”
Trong đầu Thẩm Viêm Đức ầm một tiếng, hóa ra là vì việc này?
“Nói đi!”
“Ta nói, ta nói.” Thẩm Viêm Đức: “Bọn họ đến… đến hóa giải oan kết cho muội muội đã chết của ta.”
“Tại sao phải hóa giải?”
“Trong chùa Thanh Lương có oan hồn khóc, nói là theo muội tử ta trở về, bây giờ lại muốn tìm Thẩm gia chúng ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn họ đã tới cửa hóa giải.”
Cổ đau nhức, đao lại ép về phía trước.
“Ai da, đau đau đau, ta đều nói thật hết mà.” Thẩm Viêm Đức chỉ lên trời thề: “Ta nếu dám nói dối nửa câu, sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế.”
“Oan hồn ở đâu ra?”
“Ta, ta không biết!”
“Thẩm đại nhân, ngươi không thành thật, vậy đừng trách…”
“Ta thật sự không biết mà…” Thẩm Viêm Đức sợ tới mức run rẩy chân tay: “Cha ta đuổi ta ra ngoài rồi, ông trời làm chứng, nếu ta dám nói dối một câu…”
“Gã sai vặt kia là ai?”
“Gã sai vặt nào?”
“Gả sai vặt Chu Viễn Mặc mang tới.”
“Là… là đồ đệ hắn mới nhận, nữ cải nam trang.”
“Bọn họ hóa giải như thế nào?”
“Ta, ta không biết…” Nước mắt nước mũi Thẩm Viêm Đức và chảy xuống: “Cha ta sống chết không chịu nói!”
Bốp…
Tay gã áo đen hạ xuống, Thẩm Viêm Đức cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.
……
“Vương gia, tiểu nhân đã hỏi được những thứ đó.”
Ám vệ nhìn sắc mặt Vương gia.
“Lão thái y không dám kinh động, nghe nói lúc Chu đại nhân rời đi, lão thái y hôn mê bất tỉnh, tiểu nhân sợ ép quá lão thái y bị gì nên chỉ có thể về xin chỉ thị của Vương gia?”
Triệu Ngạn Tấn nhíu mày: “Thẩm gia có con gái sao?”
“Có.” Giọng Đổng Tiếu đột nhiên thấp xuống: “Vương gia quên rồi sao, con gái Thẩm gia tên là Thẩm Đỗ Nhược, từng là nữ y của Phủ Thái tử.”
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Triệu Ngạn Tấn biến sắc, lúc này lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
“Vâng!”
“Ám vệ mở cửa rời đi.”
Triệu Ngạn Tấn ngồi không yên, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Đổng Tiếu: “Vương gia, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.”
Triệu Ngạn Tấn dừng chân, căng thẳng nói: “Thẩm Đỗ Nhược, tiên hoàng hậu đặc xá, có lời đồn nói là nàng…”
“Vương gia, cẩn thận.” Đổng Tiếu vội vàng ngăn lời lại: “Bây giờ không phải lúc bàn tán về Thẩm Đỗ Nhược, người đã chết, không liên quan đến chúng ta, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
“Đúng, đúng, đúng!”
Triệu Ngạn Tấn sờ sờ ngực: “Nói bọn Chu Viễn Mặc, nói bọn chúng.”
Đổng Tiếu: “Như vậy xem ra, đám người Chu Viễn Mặc cũng không có mưu đồ bí mật gì?”
Triệu Ngạn Tấn hồ đồ: “Sao lại không có âm mưu bí mật?”
“Theo ta được biết, quan tài của Thẩm Đỗ Nhược mấy tháng trước được đưa về kinh, Thẩm gia không cho quan tài vào cửa, nghe theo lời Tiểu Bùi gia, mang đến chùa Thanh Lương, đưa tang từ chùa Thanh Lương.”
Đổng Tiếu: “Có oan hồn khóc, Tiểu Bùi gia tìm Chu Viễn Mặc, cho nên mới tới cửa hóa giải.”
Triệu Ngạn Tấn: “Oan hồn ở đâu ra?”
Đổng Tiếu không nhanh không chậm hỏi lại: “Vương gia cho rằng là gì?”
Triệu Ngạn Tấn nghĩ đến những tin đồn kia, vỗ đầu một cái: “Xem trí nhớ của ta này, không nói cái này, không nói.”
“Kỳ quái duy nhất là cô nương tên Yến Tam Hợp này, khi nào đã làm đồ đệ của Chu Viễn Mặc? Chu gia chưa bao giờ nhận đồ đệ cả.”
Đổng Tiếu nhíu mày: “Nàng ta rốt cuộc là ai, tại sao luôn chạy ra ngoài thành, còn có thể khiến nhiều nam nhân vây quanh nàng ta như vậy?”
“Không phải chỉ là một nữ nhân sao?” Triệu Ngạn Tấn khinh thường nói: “Trói lại, nghiêm hình tra tấn, bảo đảm ngoan ngoãn giống như mèo, cái gì cũng đổ ra ngoài.”
“Thân phận nữ tử này là con nuôi của Tạ Đạo Chi, Vương gia ra tay sợ là không ổn.”
Đổng Tiếu trầm ngâm một lát, đứng dậy nói: “Việc này giao cho ta làm, lỡ như có gì xảy ra thì cũng không liên lụy đến Vương gia. Vương gia tiếp tục theo dõi Chu gia, nghĩ cách tìm ra chứng cứ Chu Viễn Mặc và Thái tử, Thái Tôn liên hệ riêng.”
Triệu Ngạn Tấn: “Chu Viễn Mặc và họ Bùi, họ Tạ thân thiết, chính là chứng cứ.”
“Không đủ.” Đổng Tiếu: “Muốn bệ hạ tin tưởng, chắc chắn phải có bằng chứng, thế mới khiến vương gia chuyển bại thành thắng được.”