Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 679: Giao phong
Nụ cười trên mặt Đổng Tiếu vẫn còn, chỉ là nụ cười càng ngày càng quái quỷ.
“Cái tên này ai đặt cho ngươi? Yến Tam Hợp? Ta thấy ngươi nên gọi là Yến Đại Dũng thì đúng hơn.”
Hắn ho khan một tiếng: “Có thể bắt ngươi tới, tất nhiên là lên kế sách vẹn toàn, nếu ngươi không muốn chết, thì thành thật khai ra hết đi.”
Yến Tam Hợp: “Khai gì?”
“Khai ra ngươi là từ đâu tới? Lăn lộn và những người đó, đang mưu đồ bí mật gì?” Đổng Tiếu bỗng nhiên xoay người, mở cửa, hét lên với ngoài viện: “Đưa kiếm đây.”
Ám vệ đẩy cửa viện ra, đưa kiếm vào, nhìn vào trong phòng, sau đó đè giọng nói: “Sư gia, vừa có tin tức tuyền đến, Thái Tôn đến quý phủ chúng ta, Vương gia bảo ngươi án binh bất động trước đã…”
“Biết rồi, ra ngoài cửa viện trông coi.”
Cửa đóng lại.
Ám Vệ ngẩn ra, thầm nghĩ sư gia hôm nay có vẻ hơi kích động.
Cô nương kịa thật cũng không phải người bình thường, chỉ có thể hù dọa, không thể dùng đao thương được!
……
Thanh kiếm chỉ vào cổ Yến Tam Hợp.
Mặt Đổng Tiếu không biến sắc nói: “Nói trước đi, ngươi từ đâu tới?”
Yến Tam Hợp hơi biến sắc, chẳng lẽ Hán Vương thật sự quyết định cá chết lưới rách?
Không đời nào!
“Nói đi!”
Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua da, máu tuôn ra.
Sự đau đớn kéo tới, Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn Đổng Tiếu, nhắm mắt lại.
Nếu ta biết mình từ đâu tới, thì tốt rồi.
“Chắc chắn là không nói rồi đó, muốn giết muốn róc xương xẻ thịt gì thì tùy ngươi, dù sao ta chết đi thì chủ tử nhà ngươi cũng sống không được.”
Mặt Đổng Tiếu đột nhiên vặn vẹo.
Trong thoáng chốc, hắn giống như nhìn thấy người nọ dửng dưng nói với hắn: “Chắc chắn không thể đi theo ngươi, muốn giết muốn róc xương xẻ thịt gì tùy ngươi.”
Cạch!
Trường kiếm rơi xuống đất.
Đổng Tiếu liên tục lui ra phía sau mấy bước, ngực phập phồng th ở dốc.
Yến Tam Hợp mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng.
“Quả nhiên, các ngươi vẫn không xuống tay được.”
Ba thứ dọa người này, ta cũng biết vậy!
“Ngươi hiểu lầm rồi.” Lúc này, Đổng Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thực ra ta bắt ngươi tới, chỉ là muốn cho ngươi nghe một khúc, nghe xong ta sẽ thả ngươi đi.”
“Gì cơ?” Lần này, đến phiên Yến Tam Hợp bối rối.
Nàng không ngờ chuyện lại chuyển biến đột ngột như thế, chẳng hề có phần chuyển cảnh.
Tuy rằng Hán vương có kiêng kỵ với Tạ Đạo Chi và Hoàng thái tôn nhưng không thể nhanh thế chứ, máu trên cổ còn chảy đây này.
Càng khiến nàng há hốc mồm hơn là… Nam nhân này thật sự lấy ra một cây đàn từ phòng bên cạnh.
“Ngươi thích nghe nhạc gì?” Giọng điệu này, giống như đang hỏi một người bạn rất quen thuộc.
Yến Tam Hợp có thông minh hơn nữa, cũng không đoán được trong bụng người này có gì.
“Không hiểu nhạc, tùy tiện đàn đi, tốt nhất là bài ngắn một chút, ta muốn về nhà sớm.”
“Được!” Đổng Tiếu đặt đàn sang một bên, lại lấy bồ đoàn ra.
Hắn ném bồ đoàn xuống đất, khoanh chân ngồi xuống, rất tự nhiên sửa sang lại áo bào, lại lấy khăn trong áo ra lau từng ngón tay.
Lau chậm vậy sao?
Yến Tam hợp thầm nghĩ người này là đang cố ý kéo dài thời gian!
Cuối cùng cũng lau xong, Đổng Tiếu ném khăn, đặt đàn bên cạnh lên hai chân, ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp: “Biết đây là đàn gì không?”
“Không biết.”
“Muốn biết không?”
“Không muốn biết.”
“Đàn Thất huyền, còn gọi là Tiêu Vĩ, Lục Ỷ. Cầm, kỳ, thư, họa, cầm đứng đầu tứ nghệ, có câu nói, nhất đàn lưu thủy nhất đàn nguyệt, thủy nguyệt phong sinh tùng thụ chi*.”
* Em dịch đại: Một khúc đàn róc rách như nước chảy, một khúc đàn sáng tỏ như trăng sáng, tiếng đàn mát mẻ như trăng nước, trong trẻo lạnh lẽo như gió thổi qua cành cây tùng.
Đổng Tiếu cười gằn một tiếng: “Tiếng đàn lọt vào tai, bao nhiêu chuyện đều chẳng bận tâm Yến Tam Hợp, ngươi nghe cho kỹ.”
Ngón tay vừa gảy, dây đàn đã phát ra một âm thành hùng hậu.
Bắt đầu chơi rồi sao?
Trong cầm kỳ thi họa, Yến Tam Hợp chỉ biết thi họa, cờ cũng biết sơ sơ, nhưng cầm thì lại dốt đặc cán mai.
Chơi bài gì vậy?
Khúc lý tốt là có ý gì?
Tại sao khó nghe như vậy?
Yến Tam Hợp chịu đựng cơn đau trong cổ, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Chẳng lẽ trong tiếng cầm, trong có khúc hát ẩn giấu sát cơ?
Nàng dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, muốn dùng sự đau đớn để khiến mình tỉnh táo một chút.
Nào biết này tiếng đàn này giống như hương an thần, đừng nói bấm lòng bàn tay, dù có dùng kiếm đâm vào thì nàng cũng chẳng tỉnh táo được.
Chịu không nổi, Yến Tam cúi đầu xuống, lại mất đi ý thức.
Đổng Tiếu buông đàn, tay nâng cằm, bất động nhìn Yến Tam Hợp.
Thật lâu sau.
Hắn đừng khỏi bồ đoàn, lại đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, ngồi xổm xuống, dùng giọng nói rất nhỏ mắng: “Dáng vẻ chết tiệt này, nương nó chứ ngươi giống ai vậy hả?”
……
Cung Trọng Hoa là phủ đệ của Hán vương, tuy rằng Hán vương quanh năm suốt tháng đều chẳng ở được mấy ngày, nhưng cung này không chỉ rộng rãi, lại còn rất hoa lệ.
Khác hoàn toàn với Cung Đoan Mộc cổ xưa của thái tử.
Đoàn người Triệu Diệc Thời xuyên qua hành lang dài, đi vào nội viện.
Vào cửa nội viện, Hán vương đã chờ ở cổng, thế tử Triệu Diệc Hiển cũng đi theo phía sau.
Tuy được cưng chiều, nhưng vẫn phải có quy củ.
Trước thái tôn có một chữ hoàng, đó là thái tử tương lai, chỉ có thần tử nghênh quân, không có lý quân lại đi nghênh thần.
Đến khi đến gần, Triệu Ngạn Tấn mới phát hiện phía sau Triệu Diệc Thời còn có Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu.
Ơ, thế là không định che giấu nữa sao?
Triệu Ngạn Tấn hơi cúi người: “Thần khấu kiến điện hạ.”
Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Lễ này của hoàng thúc, làm hơi qua loa rồi!”
Triệu Ngạn Tấn lúc này chợt biến sắc.
Hai người không chỉ là quân thần, cũng là thúc cháu, ngày xưa cho dù Triệu Ngạn Tấn không hành lễ thì tiểu súc sinh này cũng không dám dong dài một câu.
Hôm nay lại trách cứ hắn qua loa?
Triệu Diệc Hiển thấy phụ thân biến sắc, vội hòa giải nói: “Mấy ngày nay trở trời, bệnh cũ trên lưng cha ta tái phát, mong điện hạ thứ tội.”
Triệu Diệc Thời “A” một tiếng: “Đã mời thái y đến khám chưa?”
Triệu Diệc Hiển: “Mời rồi, chỉ là bệnh cũ, thái y cũng hết cách.”
Triệu Diệc Thời: “Minh Đình, Bùi gia các ngươi có phương thuốc trị vết thương ở thắt lưng không?”
Bùi Tiếu cung kính nói: “Bẩm điện hạ, vết thương ở thắt lưng chữa không hết, chỉ có thể điều dưỡng.”
Triệu Diệc Thời: “Điều dưỡng thế nào?”
“Không thể ngồi lâu, không thể đứng lâu, càng không thể di chuyển lâu, chủ yếu nhất là…” Bùi Tiếu nhìn Hán vương, cười híp mắt nói: “Bớt suy nghĩ, lòng từ bi, làm nhiều chuyện tốt.”
Triệu Diệc Hiển không hiểu: “Làm nhiều chuyện tốt thì liên quan gì đến vết thương ở thắt lưng?”
“Có chứ.” Bùi Tiếu cười híp mắt nói: “Làm nhiều chuyện tốt, Bồ Tát sẽ phù hộ.”
Triệu Diệc Hiển biến sắc: “Ý của ngươi là cha ta làm nhiều chuyện xấu, thắt lưng mới không khỏe sao?”
Bùi Tiếu vội xua tay, vẻ mặt hoảng sợ: “Thế tử gia hiểu lầm rồi, ta không có ý đó.”
“Coi ta ngu à? Ngươi rõ ràng là…”
“Hiển nhi!” Triệu Diệc Hiển vừa nghe phụ thân lên tiếng thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hán vương hít sâu một hơi, cố kiềm chế tức giận, cố ý hỏi: “Điện hạ, vị này là…”
Triệu Diệc Thời: “Đích trưởng tử của Bùi Ngụ thái y.”
“Ồ…” Hán vương bừng tỉnh đại ngộ: “Là tiểu Bùi gia mà dạy mấy cũng không hiểu y thuật đó hả.”
Bùi Tiếu áy náy: “Vãn bối ngu dốt.”
Hán Vương: “Có thể biết mình ngu dốt cũng là chuyện tốt.”
Bùi Tiếu càng hổ thẹn.
“Vương gia, vãn bối không có bản lĩnh gì khác, bản lĩnh duy nhất chính là hiểu rõ bản thân, biết mình chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”
Triệu Diệc Hiển nhạy bén biết bao, cứ cảm thấy lời họ Bùi này có hàm ý.
Thế nhưng lại chẳng tìm ra chứng cứ.
Con trai cũng có thể phát hiện, thì sao ông bô không hiểu được?
Hán Vương lạnh lùng nhìn Tạ Tri Phi, cố ý chuyển hướng: “Vị này là…”