Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 758: Tân Đế
Giờ thìn một khắc.
Thái tử Triệu Ngạn Lạc khoác hoàng bào, thân hình mập mạp được nội thị đỡ, khập khiễng đi vào cửa.
Văn võ bá quan thấy thế thì vội quỳ xuống đất, dập đầu ba cái.
Triệu Ngạn Lạc từ từ ngồi lên bảo tọa, nhìn văn võ bá quan quỳ gối trước mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên.
Làm Thái tử mười bảy năm, giả làm cháu trai mười bảy năm, ngàn cực vạn khổ, cuối cũng vẫn là hắn ngồi lên long ỷ này.
Từ nay về sau, thiên hạ Cửu Châu vạn dặm là của hắn.
Bách quan lại quỳ xuống đất, bắt đầu lạy.
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đồng thời, đại thái giám của Ti Lễ Giám tùy đường Tần Khởi cầm chiếu thư, đi tới trước cửa Đoan Môn, tuyên đọc chiếu thư tân đế trước thiên hạ.
Chiếu thư phong Trương thị, làm trung cung hoàng hậu. Đích trưởng tử Triệu Diệc Thời, làm Thái tử.
Đổi quốc hiệu, thành Thái Khang.
Năm này, còn gọi là Thái Khang nguyên niên.
…
Chiều tối
Nghi thức đại điển đăng cơ cuối cùng cũng kết thúc.
Tân đế cởi triều phục vừa dày vừa nặng ra, thay sang hiếu phục, hạ thánh chỉ đầu tiên sau khi đăng cơ trước linh đường tiên đế.
Đi gọi Lễ bộ thượng thư Đỗ Kiến Học, giám chủ Khâm Thiên giám Chu Viễn Mặc, Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Phùng Trường Tú, cả Thái tử tới.
“Vâng, bệ hạ.”
Một lát sau, bốn người đồng loạt quỳ gối trước mặt tân đế, sắc mặt Đỗ Kiến Học cực kỳ khó coi, nhìn kỹ thì thấy đến môi cũng đang run rẩy.
Tân Đế cười khan một tiếng nói: “Đỗ đại nhân có ý kiến gì với trẫm sao?”
Đỗ Kiến Học nằm sấp xuống đất: “Thần, không dám.”
“Không dám sao?” Tân Đế nhìn hắn một cái: “Chín chín tám mươi mốt chuông, chỉ gõ tám mươi chuông, đại điển đăng cơ do Lễ bộ người phụ trách, trẫm thấy ngươi rất dám mà!”
Đỗ Kiến Học kêu lên: “Bệ hạ, thần oan uổng quá!”
“Oan uổng?” Tân Đế cười gằn: “Người đâu, bắt Đỗ Kiến Học, tháo mũ quan xuống, tra xét Đỗ phủ. Sau mùa thu vấn trảm.”
Sáng nay Đỗ Kiến Học còn đang chủ trì đại điển đăng cơ, bây giờ lại giống như một con chó, bị người kéo ra ngoài.
Thực ra từ lúc Hán vương binh bại, Đỗ Kiến Học đã dự đoán được kết cục của mình rồi.
Chỉ là con người, luôn ôm một chút hi vọng như thế mà thôi.
Lỡ như may mắn thì sao!
“Chu đại nhân.”
“Bệ hạ.”
“Trên long án của tiên đế, có ba phong tấu chương xin từ chức của ngươi.”
“Bẩm bệ hạ, thần tự thấy năng lực có hạn, sợ phụ hoàng ân, cho nên mới xin từ chức giám chủ.”
Tân Đế lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Đến tiếng vang lạ trong linh đường cũng không tìm được nguyên nhân, năng lực đúng là có hạn.”
Chu Viễn Mặc vừa nghe lời này, vội vàng nói: “Xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Trẫm chuẩn rồi!”
“Tạ ơn long ân bệ hạ.”
Chu Viễn Mặc đứng lên, tự tháo mũ quan xuống, cởi quan bào, khom người lui ra ngoài.
Con người, phải hiểu được cân lượng của mình, có thể toàn thân trở ra thì cũng là nhờ phúc của Yến cô nương và Tam gia, thật may mắn!
“Phùng đại nhân?”
Trái tim Phùng Trường Tú muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đến phiên hắn rồi sao?
“Có thần.”
“Chuyện ở đình chuông ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Bẩm bệ hạ, thần đang nghiêm thẩm nghiêm tra.”
“Vậy thì nhanh lên.”
Phùng Trường Tú không dám tin ngẩng đầu nhìn tân đế, cắn răng nói: “Thần chắc chắn phải điều tra rõ ràng việc này, cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”
“Đi đi.”
“Thần cáo lui!”
Trong linh đường, chỉ còn lại có hai cha con, một người mặt mày mệt mỏi, một người phong thần tuấn tú.
Tân đế lạnh lùng nhìn con trai, bỗng nhiên nói: “Thái tử à, con định xử trí loạn thần Triệu Ngạn Tấn như thế nào?”
Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Bẩm bệ hạ, theo luật lệ Hoa quốc, chém! “
“Nghiệt chướng, hắn là thúc thúc ruột của ngươi đó!” Tân Đế mắng: “Ngươi có thể nói ra miệng, trẫm lại không thể xuống tay được.”
Triệu Diệc Thời nghiêm mặt nói: “Bệ hạ cũng nói hắn là loạn thần, đã là loạn thần, thì bệ hạ không thể vì tình thủ túc mà nhân từ nương tay được, người trong thiên hạ đều đang nhìn vào đó ạ.”
“Lúc tiên đế còn sống, cũng không giết hắn, chẳng lẽ tiên đế không biết người trong thiên hạ đều nhìn chằm chằm sao? Cha giết con, huynh giết đệ… Nào còn luân thường đạo lý nữa?”
Vẻ mặt tân đế hung ác: “Thái tử à, làm người không nên quá tàn nhẫn.”
Trong phút chốc, cả người Triệu Diệc Thời cứng đờ, rất lâu cũng không nói nên lời.
Tân Đế chán ghét khoát tay: “Đi ra ngoài quỳ hai canh giờ, tự phản tỉnh lại lời nói và việc làm của mình đi.”
Triệu Diệc Thời nhìn khóe miệng cười gằn của tân đế, từ từ siết chặt nắm tay, sự mỏi mệt cực lớn dần dâng lên trong tứ kinh bát mạch của hắn.
“Vâng, bệ hạ!”
…
Trên du thuyền sông Vĩnh Định.
Tạ Tri Phi nhìn một bàn rượu và thức ăn nguội lạnh, trong lòng lẩm bẩm.
Hôm nay tân đế đăng cơ, cũng là ngày Hoài Nhân được phong làm Thái tử, theo lý thì sau nghi thức buổi sáng, sẽ không còn chuyện của Hoài Nhân nữa.
Sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng người như thế.
“Minh Đình?”
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu ở bên cạnh, không ngờ người này lại cúi đầu, chẳng thèm nghe hắn nói, như người mất hồn.
Đúng lúc này, Chu Thanh đi lên thuyền, sắc mặt nặng nề nói: “Gia, Cẩm Y Vệ bên kia đang có động tĩnh lớn.”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Thanh tiến lên, thấp giọng nói: “Đình chuông trưa nay bị gõ ít đi một tiếng, người của đình chuông trống đều bị bỏ tù rồi.”
Sao lại gõ ít đi chứ?
Tên nào lại dám làm chuyện lớn mật như thế.
Tạ Tri Phi chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Đây là đại điển đăng cơ của bệ hạ, tám mươi lần, nghĩa là gì?”
Chu Thanh: “Bệ hạ hạ đã hạ chỉ nghiêm tra, từ trên xuống dưới Cẩm Y vệ đều không dám lười biếng, Phùng đại nhân đích thân tọa trấn.”
“Việc này chắc chắn có kẻ đứng sau màn.” Tạ Tri Phi nhíu mày: “Nếu không thì người của đình chuông trống thì, không thế nào lớn mật đến mức này.”
“Cũng có thể là gõ không vang.” Bùi Tiếu chống cằm, mí mắt cũng chẳng nâng, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Thật sự là gặp ma rồi, Yến Tam Hợp từng từ chối mình, lúc đó chẳng thấy có gì, đau khổ mấy ngày thì thôi.
Nhưng lần này, cơm ăn không vô, ngủ cũng không yên, sao lại thấy khổ sở thế này.
Hả?
Sao không ai nói gì cả?
Bùi Tiếu ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình.
“Các ngươi làm gì vậy?”
“Vừa rồi người nói chuông gõ không vang.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi không thể tưởng tượng nổi: “Bùi Minh Đình, có phải đầu óc ngươi hỏng rồi không, sao chuông có thể gõ không vang được?”
“Đầu óc ngươi mới hỏng ấy!” Bùi Tiếu trong lòng đang khó chịu, vỗ bàn: “Sao lại không thể? Chuông chùa Giới Đài, tiếng cuối cũng gõ không vang, trụ trì chính miệng nói với ta đấy.”
Tạ Tri Phi: “Chuyện từ khi nào?”
Bùi Tiếu: “Sau khi tiên đế băng hà, ba ngày gõ chuông, mỗi ngày đều không có âm thanh.”
Tạ Tri Phi đứng phắt dậy: “Sao ngươi không nói sớm?”
Này!
“Tại sao ta phải nói sớm, chuyện này không phải nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không sao?”
“Ngươi…” Tạ Tri Phi nổi đóa: “Ngoại trừ chùa Giới Đài, còn chuông chỗ nào không vang nữa?”
“Sao ta biết được?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Tiếu cũng tự thấy không đúng.
“… Không phải, ý của ngươi là, còn cả chùa khác, đạo quán khác, tiếng chuông cuối cùng đều gõ không vang sao?”
Trong mắt Tạ Tri Phi lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
“Bùi Minh Đình, ta khuyên ngươi nên điều tra thật kỹ.”