Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 759: Chuông câm
Bùi Tiếu luống cuống tay chân lấy quan phù ra, vừa định ném cho Hoàng Kỳ thì chợt rụt lại, nhét quan phù lại vào trong ngực.
“Bổn đại nhân đích thân đi điều tra, Hoàng Kỳ, đi thôi!”
“Khoan đã.” Tạ Tri Phi ngăn cản: “Chu Thanh, Đinh Nhất đi hỗ trợ, kiểm tra trong thành trước, ngày mai lại kiểm tra ngoài thành, đừng làm kinh động quá lớn.”
Tiểu Bùi gia xem thường liếc hắn một cái.
Nói thì dễ, đêm hôm khuya khoắt chạy vào trong chùa, có thể không kinh động sao?
Thời điểm mấu chốt, Bùi đại nhân tương đối trấn định.
“Hôm nay bổn quan nhận được báo án của bách tính, nói có một nam tử đầu trọc, mặc tăng bào ở bên ngoài lừa tiền lừa sắc, bản quan muốn điều tra thử, xem người này rốt cuộc là hòa thượng thật, hay là hòa thượng giả.”
“Chủ ý này hay.” Tạ Tri Phi đứng lên: “Ta đến Cẩm Y Vệ hỏi thăm tin tức, xem rốt cuộc là vì sao mà chuông lại thiếu một tiếng.”
Bùi Tiếu một cước bước ra khỏi khoang thuyền: “Sau khi xong việc, tập hợp ở đâu.”
Tạ Tri Phi thuận miệng nói: “Biệt viện!”
“Không đi!” Bùi Tiếu sợ bị Tạ Tri Phi nhìn ra tâm tư, lập tức nói: “Đến nha môn ta tập hợp.”
…
Cẩm Y Vệ.
Bắc Ti.
Tiếng kêu r3n vang cả ngục.
Thái Tứ dùng khăn che miệng mũi, lạnh lùng nhìn cảnh tượng giống như địa ngục trước mắt, trong lòng âm thầm thở dài.
Cũng không biết vì sao, gần đây hắn cực kỳ không thích mùi máu tươi.
Nhớ năm đó, có lần nào không phải hắn đích thân động thủ, có rút gân lột da mắt cũng sẽ không nháy một cái.
“Đại nhân.”
Tâm phúc từ phía sau lại gần: “Tạ tam gia ở bên ngoài, muốn gặp ngài một lần.”
“Bây giờ không rảnh, bảo hắn về trước.”
“Tam gia nói có chuyện tốt.”
Tốt?
Đưa bạc sao?
Thái Tứ nheo mắt, nhét khăn vào trong ngực, thẳng lưng nói: “Ngươi ở chỗ này quan sát, nếu không chịu khai, thì dùng đại hình.”
“Vâng!”
Thái Tứ ra khỏi phủ nha, liếc mắt một cái đã thấy Tạ tam gia khoanh tay, mệt mỏi đứng ở góc tường, bên cạnh chẳng mang theo người nào.
Chủ tử người ta lúc này đã thành Thái tử, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, nói không chừng về sau còn phải hắn đưa bạc cho người ta nữa.
Thái Tứ vội đi qua: “Tam gia à, cơn gió thần tiên nào thổi ngươi tới đây thế?”
Cơn gió thần tiên gì chứ!
Tạ Tri Phi khoác vai hắn, không dám nói nhảm một chữ: “Ngươi của đình chuông trống đã khai gì rồi?”
Tuy rằng không dám tỏ vẻ, nhưng những lời cơ mật như vậy, Thái Tứ cũng không dám tùy tiện nói ra bên ngoài, chỉ lắc đầu:
“Miệng giống như con trai, ngậm rất chặt, chẳng hỏi được gì.”
Tạ Tri Phi cố ý nhíu mày: “Vậy vì sao lại đánh thiếu một tiếng chuông?”
Gõ thiếu?
Thái Tứ mặt đều cứng ngắc, nghiến răng nói: “Cả đám đều chắc chắn là cùng gõ, chỉ là không vang. Tam gia, ngươi nói đi, có chuyện kỳ lạ như thế ư?”
Quả nhiên là chuông không vang.
Tim Tạ Tri Phi đập thình thịch, khó khăn thay đổi ngữ khí: “Nói dối cũng giả quá rồi.”
“Cho nên đám người này là mời rượu không ăn, uống rượu phạt, đáng bị đại hình.”
Tạ Tri Phi không yên lòng, lập tức buông tay, đi nhanh hai bước, xoay người lên ngựa: “Tứ gia, ta đi trước một bước, lát nữa sẽ tìm ngươi.”
“Tam gia… Tạ Tri Phi…”
Còn bạc thì sao?
Thái Tứ tức đến nghiến răng.
Thì ra tên nhóc này là rảnh rỗi sinh nông nổi đến tới hỏi thăm tin tức?
…
Bên kia.
Tiểu Bùi gia nhìn hòa thượng run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, cũng tức giận đến nghiến răng.
Chó má, nếu không phải hắn bảo Chu Thanh móc đao ra, thì con lừa trọc này còn định giấu tới khi nào?
Giống chùa Giới Đài như đúc.
Ba ngày, tiếng chuông cuối cùng đều gõ không vang.
Hòa Thượng gõ chuông cực kỳ vô tư, phát hiện cũng coi như không phát hiện, còn dõng dạc nói không phải chuyện gì lớn.
Đây không phải là chuyện lớn, thì còn chuyện gì lớn nữa?
Chưa nói đến việc mũ ô sa của tiểu Bùi gia hắn có thể giữ được hay không, chỉ nói tiếng chuông tang này gõ không vang, lỡ như tiên đế dưới suối vàng biết được, trách tội xuống…
Ôi chao!
Tiểu Bùi gia không dám suy nghĩ sâu xa, ném quan phù vào trong tay Hoàng Kỳ.
Ba người các ngươi tiếp tục điều tra, ta về nha môn uống một ngụm trà nóng để bình tĩnh lại đã.
Bình tĩnh là giả, chờ tin tức Tạ Ngũ Thập là thật.
Chùa Giới Đài như thế, chùa này cũng như thế, các chùa miếu còn lại dùng móng chân để suy nghĩ thì tám chín phần mười cũng y chang.
Tiếp theo sẽ xem kết quả thẩm vấn của đình chuông.
Nếu bên đình chuông cũng…
Ôi chao!
Bùi Tiếu sợ tới mức lông tơ đều dựng thẳng lên, quất ngựa chạy về.
Còn chưa tới cửa Tăng Lục Ti, đã nhìn thấy Tạ Ngũ Thập chống hai cái chân dài, ngồi trên bậc thang từ xa.
Chẳng biết vì sao, Bùi Tiếu vừa nhìn tư thế ngồi kia, trong lòng đã cảm thấy không ổn.
Xuống ngựa, ném dây cương, hắn cũng đặt mông ngồi xuống.
“Thế nào?”
“Ngươi nói trước.”
“Nói gì?”
Hắn đâu có gan nói ra miệng.
Bùi Tiếu nặng nề gật đầu, cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Ta chạy đến một chùa trước, còn lại bọn họ còn đang điều tra.”
Đồng tử Tạ Tri Phi co rụt lại, gật đầu với Bùi Tiếu.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Đầu óc Bùi Tiếu ong lên một tiếng, cả người ngã về phía sau, không chút thể thống nào nằm xuống.
Sau khi tiên đế băng hà, phải gõ chuông tang.
Đại điển đăng cơ của tân đế, gõ chuông mừng.
Tiếng chuông tang cuối cùng, im lặng.
Tiếng chuông mừng cuối cùng cũng im re.
Thế nghĩa là sao?
Nói nhỏ, thì là xui xẻo, là vận xui, là điềm xấu.
Nói lớn…
Bùi Tiếu ngồi thẳng dậy, hắn nhìn Tạ Tri Phi: “Ngươi nói xem, có phải ông trời báo trước không?”
Tạ Tri Phi nói không nên lời.
Từ khi hóa niệm giải ma với Yến Tam Hợp đến nay, hắn đã hiểu ra một đạo lý: Vạn vật trên đời đều có linh tính, vạn tượng đều có nguyên nhân.
Chuông trống đang yên đang lành lại gõ không vang, nhất là trong mấy chuyện quan trọng như thế, đó là lời cảnh báo từ ông trời.
Điều này còn đáng sợ hơn việc quan tài của Chu Toàn Cửu bị nổ.
Nổ quan tài ít nhất còn có một phương hướng, có một mục tiêu.
Nhưng chuông không vang, là nhắm vào ai?
Mục tiêu là ai?
Cảnh báo cho ai?
Chẳng khác gì ruồi mất đầu cả!
“Hay tìm Chu lão đại hỏi hung cát thử?” Bùi Tiếu nhỏ giọng đề nghị.
Tạ Tri Phi nhìn vào mắt hắn, cắn răng một cái: “Hỏi!”
…
Chu phủ.
Bí cảnh.
Đèn sáng trưng.
Hoàng đế phê chuẩn đơn từ chức của Chu Viễn Mặc, sau này Chu gia sẽ phải đi đâu, ba huynh đệ Chu gia đang ngồi với nhau cẩn thận thương lượng.
“Đại gia, Tam gia và Tiểu Bùi gia tới.”
“Mau mời vào.”
Đã là huynh đệ cùng trải qua sinh tử, Chu Viễn Mặc không coi bọn họ là người ngoài, trực tiếp mời đến bí cảnh.
Tạ Tri Phi cũng không coi ba huynh đệ Chu gia là người ngoài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Dứt lời, Chu lão nhị, Chu lão tam đều kinh hãi, chỉ có Chu Viễn Mặc dường như đã dự liều từ sớm.
Tiểu Bùi gia tinh mắt: “Chu đại ca, sao huynh không giật mình chút nào thế?”
Chu Viễn Mặc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xa, thở dài.
“Hôm nay lúc đánh trống gõ chuông, lúc đầu ta còn thấy dễ nghe, nhưng càng về sau, tim đập càng lúc càng nặng nề, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.”
Lúc tiếng chuông cuối cùng không vang, cả người ra giống như bị rơi xuống, có cảm giác như chân đạp vào khoảng không vậy.
Hắn xoay người, tầm mắt rơi vào trên người Tạ Tri Phi.
“Hôm đó Tam gia bảo ta xuống hầm băng, nhìn thấy một bộ xương trắng, Đinh Nhất sợ tới mức đến đèn lồ ng cũng rớt, ta lại cảm giác tinh thần sảng khoái, thất khiếu như được khai thông.”
Tạ Tri Phi hơi hoảng hốt: “Thất khiếu khai thông là có nghĩa gì?”
“Có nghĩa là năng lực cảm nhận của ta đã trở lại như trước.” Chu Viễn Mặc: “Chuông tang không vang, chuông mừng không vang, ta không cần bói toán, chỉ cảm giác thấy như bước hụt chân, đã biết là dấu hiệu đại hung đại ác.”