Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 760: Tương ứng
Nương ta ơi!
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau, nổi da gà.
Trong sự hoảng hồn, Tạ Tri Phi là người lấy lại tinh thần trước.
“Chu đại ca cảm nhận được điềm báo đại hung đại ác, sẽ tương ứng với điều gì?”
“Tam đệ tốt của ta ơi.” Chu Viễn Mặc cười khổ liên tục: “Nếu ta đoán được điều này thì đã thành thần rồi.”
Đầu óc Tiểu Bùi gia nhảy số rất nhanh: “Một là tiên đế, một là tân đế, có thể tương tác với hoàng tộc Triệu thị hay không?”
Đáy mắt Chu Viễn Mặc lóe lên một chút vi diệu, nhưng chỉ vội lướt qua: “Có thể là Triệu thị, cũng có thể là…”
Tiểu Bùi gia: “Cái gì?”
Chu Viễn Mặc khẽ phun ra hai chữ: “Quốc vận!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn tròn mắt.
“Các ngươi không cần lo lắng, mọi việc đều có định số, phàm nhân chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thôi, hơn nữa suy đoán của ta cũng chưa chắc đã chuẩn.”
Chu Viễn Mặc sau khi từ quan thì tâm trạng ung dung hơn trước rất nhiều: “Tân đế nhìn thì hèn yếu, nhưng ta lại thấy là người lợi hại.”
Hắn dùng dăm ba câu, kể lại chuyện trong linh đường.
Cuối cùng, lại nhẹ giọng nói: “Làm phiền các ngươi chuyển lời với điện hạ, mọi việc đều nên cẩn thận một chút.”
…
Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu trở lại Tăng Lục Ti, đám người Chu Thanh còn chưa trở về, hai người pha một bình trà ngon, ngồi chờ.
Chỉ là cho dù trà ngon, nhưng uống vào trong miệng lại chẳng có mùi vị gì.
Đi khỏi Chu phủ, tâm trạng của họ lại rất nặng nề.
Tân đế vừa mới lên ngôi, đã bắt Lễ bộ thượng thư, thay đổi giám chủ Khâm Thiên giám, thủ đoạn chớp nhoáng như thế, căn bản khiến người ta trở tay không kịp.
Vậy Thái tử thì sao?
Hắn xưa nay vốn ghét Thái tử, có thể nhẫn tâm thay đổi cá Thái tử hay không.
Nếu như suy luận theo hướng này, cộng thêm việc chuông trống không vang thì lại rất khớp.
“Minh Đình, chờ Chu Thanh trở về, nếu như xác nhận được tiếng chuông chùa nào cũng không vang thì ngươi định xử lý chuyện này thế nào?”
Tạ Tri Phi đặt chén trà xuống: “Nên nói, hay nên giấu?”
Bùi Tiếu: “Giấu được sao?”
Tạ Tri Phi: “Nếu đã muốn nói thì phải nói đến mức nào?”
“Nói chuyện nghe được nhìn thấy, còn chuyện hung ác thì ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết.”
Thời điểm mấu chốt, thái độ Bùi Tiếu tuyệt đối không hàm hồ: “Đến Chu Viễn Mặc cũng nói, chúng ta là phàm nhân, không quản được nhiều như vậy, cũng không nên quản.”
“Nghĩ rất giống ta.” Tạ Tri Phi ghé đầu qua: “Sau khi trời sáng, chúng ta đến cung Trọng Hoa một chuyến, nói hết những gì cần nói.”
Lúc này, Đinh Nhất chạy như bay vào.
“Tam gia, tiểu Bùi gia, đã đi sáu chùa miếu, chùa nào cũng thiếu một cái.”
Nằm trong dự liệu.
Tạ Tri Phi: “Hai người bọn họ đâu?”
“Còn đang tiếp tục đi tới chùa thứ bảy, sợ gia và tiểu Bùi gia trông tin nên bảo ta về báo tin trước.”
“Được rồi!” Tạ Tri Phi từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Bùi Tiếu: “Không cần chờ đến hừng đông nữa, chúng ta đi gặp hắn thôi.”
…
Tân đế vào ở hoàng cung, mang đi hơn phân nửa cung nhân cung Trọng Hoa, phủ nội vụ bận rộn tang sự tiên đế, còn chưa kịp thêm người vào.
Cái này lại tiện cho đám Tạ Tri Phi, bọn họ gặp được người rất dễ dàng.
Nhiều ngày không gặp, ba huynh đệ đều gầy đi một vòng, chạm vào vào nhau, có loại cảm giác không chân thật.
Nhất là Tạ Tri Phi.
Từ sau khi biết thân thế của Yến Tam Hợp, hắn gần như đã hiểu ngay vì sao một trăm tám mươi người Trịnh gia lại bị người đuổi cùng giết tận như thế…
Đó là bởi vì thân phận Yến Tam Hợp.
Mà người có năng lực giết sạch tất cả người Trịnh gia, rồi hắt nước bẩn lên người cha con Ngô Quan Nguyệt, còn có động cơ gây án, theo hắn thấy thì chỉ có một người.
Mà Triệu Hoài Nhân trước mắt là cháu trai của hắn, huyết mạch tương thừa.
Tạ Tri Phi vốn cho rằng, hắn là hắn, Hoài Nhân là Hoài Nhân, không thể nhập làm một, cho nên còn nhiệt tình thu xếp tiệc mừng cho hắn.
Nhưng sau khi thấy người đứng trước mặt, hắn phát hiện trong lòng mình cũng chẳng phải không có khúc mắt.
Có đấy.
Tổ phụ ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế của tiên Thái tử, giết cả nhà Trịnh gia ta!
“Tạ Ngũ Thập, ngươi ngồi đi, đứng mãi làm gì thế?”
Bùi Tiếu thấy Tạ Tri Phi còn đang thất thần, thì kéo hắn ngồi xuống, bưng trà lên uống cho nhuận họng, kể lại chuyện chuông trống cho Triệu Diệc Thời nghe.
Biểu cảm trên mặt Triệu Diệc Thời, từ đầu tới cuối chỉ có một… đó là khiếp sợ.
“Hoài Nhân, việc này ngươi xem thử, có cần báo lên không?”
Bùi Tiếu gãi đầu: “Ta và Thừa Vũ đều không quyết định được.”
Triệu Diệc Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Bùi Tiếu đã đoán ra được đáp án từ trong sự im lặng của hắn.
“Muốn giấu diếm cũng không phải không thể, mọi người đều sợ gánh trách nhiệm, để ta ra mặt, tốn chút bạc là có thể bịt miệng người gõ chuông rồi.”
Triệu Diệc Thời lắc đầu: “Kể từ đó, mấy người ở đình chuông trống sẽ trở thành oan hồn.”
Tạ Tri Phi giật mình.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới, chuyện đến nước này, Thái tử lại quan tấm đến mấy người ở đình chuông trống kia.
“Nếu chuyện đã lộ ra, vậy thì báo cáo lên.” Triệu Diệc Thời từ từ nói: “Giấu tiếp, sẽ bất lợi với Minh Đình.”
Bùi Tiếu hơi lo lắng: “Nếu muốn báo cáo, chỉ sợ bệ hạ sẽ rất tức giận, dù sao đây là đại điển đăng cơ của hắn, còn đợi nhiều năm như vậy rồi.”
“Một lời nói dối phải được che đậy bằng một trăm lời nói dối khác.” Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Lúc này không thể mềm lòng, lỡ như hắn nghe được chuyện này từ miệng người khác, chỉ sợ càng tức giận, rất nhiều người đều phải chịu trách nhiệm, còn ngươi phải đứng mũi chịu sào.”
“Ta, ta không phải…” ùi Tiếu ấm lòng: “Thôi, thôi, thôi, nghe lời ngươi, sáng mai ta sẽ dâng tấu chương lên… này, Tạ Ngũ Thập, sao ngươi không nói lời nào thế.”
Tạ Tri Phi hoàn hồn: “Hoài Nhân nói đúng, nên dứt không chịu dứt thì sẽ phải chịu oan, người tấu việc này lên đầu tiên, bệ hạ sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
“Tuyệt đối đừng.”
Bùi Tiếu sợ tới mức giật mình: “Ta chỉ muốn làm một tiểu quan ngũ phẩm thôi bình thường thôi, đừng có nhìn ta bằng con mắt khác, ta chịu không nổi.”
“Nghe nói Yến cô nương đã về rồi.” Lúc này, Triệu Diệc Thời đột nhiên chuyển đề tài: “Hẳn là tâm ma của quạ đen cũng đã giải rồi?”
“Giải rồi, người thắp hương là Đổng Tiếu bên cạnh Hán vương, hắn vốn là nhạc công của tiên Thái tử, hai người là tri âm.
Sau khi tiên Thái tử xảy ra chuyện, không biết tại sao hắn lại trở thành mưu sĩ của Hán vương, Hán vương tạo phản, là hắn ở bên cạnh giật dây.”
Một câu nói, Tạ Tri Phi không biết đã âm thầm luyện tập bao nhiêu lần, từng chữ đều phải cân nhắc nghiên cứu xem có sơ hở nào không.
“Hán vương khởi sự, Đổng Tiếu chạy khỏi kinh thành, chạy thẳng đến sông Tần Hoài nơi hắn và Thái tử gặp nhau, vừa khéo Yến Tam Hợp cùng tra đến được nơi đó…”
Hắn hơi khó xử: “Chuyện cụ thể, nàng ấy không chịu nói, hỏi nhiều thì lại tức giận với ta, ta cũng hết cách.”
Triệu Diệc Thời dí tay vào người hắn, ý ở ngoài lời nói, tốt xấu gì cũng phải có chút chí khí của nam nhân một chút, đừng để cho một cô nương nhỏ ăn hiếp chứ.
Tạ Tri Phi cười nịnh nọt, không nói lời nào.
Triệu Diệc Thời nghiêm túc nói: “Nếu tâm ma Chu gia đã giải xong, việc này dừng ở đây, cái gì mà Đổng Tiếu, cái gì mà quạ đen, cái gì mà oan hồn, hết thảy đều đừng nên nhắc lại, coi như chưa từng xảy ra đi.”
Chỉ chờ ngươi nói những lời này thôi đó!
Tạ Tri Phi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm, phía bên Chu phủ và Yến Tam Hợp, ta sẽ dặn dò, tuyệt đối không nói ra một chữ.”
Triệu Diệc Thời: “Chuyện chuông không vang, Yến cô nương biết không?”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời lắc đầu.
Bùi Tiếu: “Muốn nói với nàng ấy không?”
“Đây không phải là quan tài nứt, chỉ sợ nói có nói cũng vô dụng, bỏ đi.”
Triệu Diệc Thời chợt đứng dậy, đi tới trước Đa Bảo Các, đưa tay chạm vào cây trúc phú quý trồng trong bình mỹ nhân.
“Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi hãy làm việc cẩn thận một chút, phải khiêm tốn hơn cả trước đây.”
Bùi Tiếu nghĩ đến việc hôm nay hắn mãi không đến dự tiệc, vội hỏi: “Hôm nay bệ hạ triệu ngươi vào cung, có chuyện gì không?”
“Không có gì.”
Triệu Diệc Thời nhìn Bùi Tiếu, cúi đầu thở dài:
“Đừng hy vọng bệ hạ sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác, chỉ cần người có quan hệ với ta, thì cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu đâu.”