Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 788: Cắt cổ
“Trần Bì chết rồi, là bị người ta gi ết chết.”
La Đại Cường làm động tác cắt cổ: “Lão đại, cắt cổ đó.”
Đêm mùa xuân, thời tiết không nóng không lạnh, gió thổi qua mang theo chút ấm áp, nhưng Tạ Tri Phi lại lạnh như một khối băng.
Bọn họ chân trước mới rời khỏi nhà Trần Bì, chân sau Trần Bì đã bị người ta giết.
Tại sao?
Ai đã làm?
Bùi Tiếu thấy Tạ Ngũ Thập ngây người, vội đá hắn một cước: “Có muốn gọi Yến Tam Hợp về không, việc này rất kỳ lạ.”
Chân đau nhức, Tạ Tri Phi hoàn hồn: “Tạm thời không cần, ta đến hiện trường xem thử.”
Lý Bất Ngôn: “Ta cũng đi.”
Chu Thanh: “Ta cũng đi!”
Đinh Nhất: “Ta cũng đi!”
Hoàng Kỳ: “Ta nữa.”
Tạ Tri Phi gật đầu: “Đi!”
…
Hiện trường vừa không đẫm máu, cũng không kh ủng bố.
Nếu không phải bên gối dính đầy máu, thì Trần Bì vẫn giống như lần đầu tiên Tạ Tri Phi gặp hắn, chăn đắp kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Lưỡi dao trên cổ rất nhỏ, cũng không sâu, nhưng thẳng vào chỗ yếu.
Tạ Tri Phi thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi con dao kia cắt qua cổ Trần Bì, Trần Bì còn chưa kịp mở mắt kêu một tiếng.
Chu Thanh đi một vòng quanh phòng, rồi đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi: “Tam gia, người gây án công phu không tệ, lá gan cũng lớn, trực tiếp đi vào cửa.”
Công phu không tệ.
Lá gan cũng lớn.
Tạ Tri Phi ngẫm kỹ hai câu, mày càng nhíu chặt: “Nhìn xung quanh phòng thử.”
Chu Thanh: “Vâng!”
Ba người Lý Bất Ngôn, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ lập tức đi theo hỗ trợ.
Tạ Tri Phi cũng xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, Trần Mao rụt vai lại, mặt đầy nước mắt đứng cạnh cửa.
Một sương phòng khác truyền đến tiếng khóc bi thương của lão phụ nhân, khiến người nghe tê dại cả đầu.
“Chuyện từ khi nào?” Tạ Tri Phi hỏi.
“Khoảng một canh giờ trước.”
Trần Mao lau nước mắt: “Ta đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng rầm, đứng lên nhìn thử thì thấy cửa phòng ca ca đang mở…”
Hắn tưởng là bị gió thổi vào bèn đi tới đóng cửa lại, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, vào cửa thắp đèn xem thì thấy máu trên giường đang chảy xuống tí tách.
“Tạ đại nhân, ca ca ta đã là người dở sống dở chết rồi, ai lại muốn giết huynh ấy nữa chứ.” Trần Mao len lén giương mắt nhìn Tạ Tri Phi: “… Có phải bởi vì các người…”
“Gia.” Đúng lúc này, Chu Thanh vừa đi đã quay lại, ra hiệu với Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi đi qua Trần Mao.
Chu Thanh che miệng, thấp giọng nói: “Gia, Đông thành vừa mới truyền tin đến, hai người đánh canh kia cũng bị người cắt cổ, chết ở trên giường nhà mình.”
“Cái gì cơ?”
Một tiếng kêu sợ hãi này là từ chỗ Bùi Tiếu.
“Hai người đánh canh, không phải hôm qua hắn vừa mới gặp qua sao? Sao lại chết rồi?”
“Tạ Ngũ Thập, đây là giết người diệt khẩu đó!”
Lời này khiến chút hi vọng cuối cùng của Tạ Tri Phi biến mất sạch sẽ.
Hắn hít sâu một hơi: “Lần này không nói với Yến Tam Hợp, cũng không được rồi.”
…
Phủ đệ Hạng gia ở phía tây thành Tứ Cửu, hơi hẻo lánh.
Sau khi xuống xe, đoàn người đi thẳng đến viện Hạng Diên Thụy làm việc.
Đến cửa viện, Chu Vị Cẩn giữ tay Yến Tam Hợp: “Không thể thức hai ngày được, trong viện ta có sương phòng…”
“Không cần phiền toái, phu quân ngươi có thể thức thì ta cũng có thể, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Đèn trong viện đã thắp lên, Yến Tam Hợp nói xong, lập tức đi vào trong phòng.
Đây là một gian phòng lớn, bên trong bày đủ loại dụng cụ của thợ mộc, Hạng Diên Thụy đã nghiên cứu tấm da dưới ánh đèn.
Nghiên cứu một hồi, hắn đi tới trước thư án, tìm một cây bút lông sói trong ống bút, dính chút chu sa.
Chỉ thấy tay phải hắn cầm bút, ngón tay trái sờ đường vân trên tấm da, lại vẽ lại trên giấy.
Yến Tam Hợp lúc này mới phát hiện tài vẽ của Hạng Diên Thụy rất tốt, chỉ trong chốc lát trên giấy đã có một đóa hoa sen trông rất sống động.
“Trên lệnh bài này có khắc hoa sen ư?” Nàng hỏi.
“Xung quanh một vòng hẳn đều có khắc.”
Hạng Duyên Thụy chợt dừng bút: “Lệnh bài này là của Tề quốc.”
Yến Tam Hợp chỉ chờ giờ khắc này: “Sao ngươi biết.”
“Quốc hoa của nước Tề là hoa sen.” Hạng Diên Thụy ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp: “Khi ta còn bé, ta từng theo cha đến Tề quốc, gỗ lim và gỗ tử đàn bên kia đều tốt hơn Hoa quốc chúng ta.”
Yến Tam Hợp: “Từng đi mấy lần?”
Hạng Diên Thụy: “Ta chỉ đi có một lần, lúc cha ta còn trẻ đã đi qua vài lần.”
Yến Tam Hợp: “Ta có thể gặp phụ thân ngươi không?”
Hạng Diên Thụy từ từ nói: “Lúc này ngươi đã ngủ rồi, ngày mai ta giới thiệu cho ngươi.”
“Yến cô nương, Yến cô nương…”
Yến Tam Hợp vừa nghe giọng nói này, thì nhíu mày, không phải bảo nàng không cần quan tâm sao?
Chu Vị Cẩn đẩy cửa vào: “Yến cô nương, Tam gia, Tiểu Bùi gia đến, nói có việc gấp.”
Tim Yến Tam Hợp run lên: “Chu Vị Cẩn, mượn một chỗ yên tĩnh, để ta nói chuyện với Tam gia.”
“Đến thư phòng của ta đi!”
“Đúng, đúng, đúng, đến thư phòng của hắn đi, thư phòng của hắn rất yên tĩnh.”
Chu Vị Cẩn túm lấy Yến Tam Hợp: “Đi, đi theo ta.”
…
Mới tách ra đã đuổi theo, Yến Tam Hợp đoán chắc là chuyện này không nhỏ.
Nhưng dù thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới, lại là cái chết của Trần Bì và hai người kia.
Xem ra, nhất cử nhất động của chúng ta, đều ở trước mắt người khác.
Đây thực ra cũng là lời Tạ Tri Phi muốn nói, nếu không thì cũng chẳng thể chân trước mới tìm đến, chân sau đã chết người được.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Bùi Tiếu: “Ai muốn giết bọn họ?”
Bùi Tiếu: “…”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Thanh: “Giết người diệt khẩu sao?”
Chu Thanh: “…”
Yến Tam Hợp chuyển ánh mắt về phía Lý Bất Ngôn: “Hai người đánh canh kia chẳng hỏi được gì, diệt khẩu gì chứ?”
Lý Bất Ngôn: “…”
Yến Tam Hợp nhìn Đinh Nhất: “Có phải… có người không muốn tra ra manh mối của vụ án Trịnh gia không?”
“Điều này ta thấy đúng.” Đinh Nhất vội vàng gật đầu.
Yến Tam Hợp nhìn Hoàng Kỳ: “Chuyện Trịnh gia liên quan đến chiến mã, chiến mã liên quan đến vận mệnh quốc gia, ai dám lấy vận mệnh quốc gia ra đùa giỡn?”
Hoàng Kỳ: “…”
Cuối cùng, Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Tạ Tri Phi: “Tam gia, chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, chuyện này cực kỳ bất ổn.”
Tạ Tri Phi hết hồn hết vía.
Đâu chỉ không ổn, nghĩ kỹ thì quả thực khiến cho người ta sởn gai ốc… có một đôi mắt đang ở trong chỗ tối nhìn trộm bọn họ, bọn họ tra đến người nào, kẻ đó giết người đó.
Yết hầu Tạ Tri Phi trượt lên trượt xuống vài cái, hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình:
Vậy còn đi Tề quốc không?
Có cần nói với Hoài Nhân một tiếng không?
Chuyện này có liên lụy đến Hạng gia không?
Hạng gia?
Yến Tam Hợp giật mình, vội nói: “Minh Đình, ngươi đến viện của Hạng Diên Thụy làm việc, mang hai thứ kia về, nói với hắn không cần mô phỏng nữa.”
Bùi Tiếu ngẩn ra, Tạ Tri Phi đã đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi.”
“Các ngươi chuẩn bị trở về biệt viện nhanh, không thể liên lụy Hạng gia nữa.”
“Phải nhanh lên!”
Yến Tam Hợp đột nhiên hét to một tiếng, giọng lớn đến mức khiến tất cả mọi người hoảng sợ.