Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 789: Bảo vệ
Hai vật chứng cất trong ngực Tạ Tri Phi.
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ thì ở lại, mấy ngày nay bọn họ phải một tấc cũng không rời bảo vệ bên cạnh phu thê Hạng Diên Thụy.
Chu Thanh lái xe, chạy như bay trên con đường lát đá xanh không một bóng người.
Chuyện nhìn qua đều không có gì hỗn loạn, nhưng Tạ Tri Phi biết, lòng người cúi đầu nhắm mắt trước mặt đang bất ổn.
Đúng vậy, tâm Yến Tam Hợp rất rối.
Mạng một trăm tám mươi người Trịnh gia, vẫn còn đặt nặng trịch trên vai nàng.
Nàng mới nói với Trần Bì, chờ sau khi hắn trở lại bình thường, hãy tìm một người nữ nhân làm tang sự để cưới về nhà.
Hai người đánh canh kia, cũng là người nàng muốn tìm.
Nếu Hạng Duyên Thụy lại xảy ra chuyện nữa vậy thì mạng người trên lưng nàng lại nhiều hơn, nàng làm sao ăn nói với Chu Vị Cẩn, làm sao có thể vượt qua cửa ải lương tâm của mình.
“Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi nhịn không được mở miệng: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu ngươi tự trách, thì đã trúng kế của người xấu rồi.”
Tiểu Bùi gia lấy một sợi dây đỏ trên cổ xuống, trên dây đeo một tấm bùa đỏ, trên bùa viết bốn chữ to: Ra vào bình an.
Hắn nhét vào trong tay Yến Tam Hợp: “Mau, đeo lên, mấy cao tăng đã làm phép rồi, an thần.”
Yến Tam Hợp còn chưa thấy rõ là cái gì, thì Lý Bất Ngôn đã nhét đồ lại: “Muốn đưa cũng là Tam gia đưa, tiểu Bùi gia đừng cướp đất diễn.”
Cướp đất diễn?
Bùi Tiếu ngẩn ra, là có ý gì?
Lý Bất Ngôn không để ý tới hắn, lạnh lùng cười với Yến Tam Hợp.
“Tự trách cái rắm, nhớ kỹ lời nương ta nói, thà làm lệ quỷ nhân gian cũng không làm người yếu đuối ở âm phủ. Có thời gian tự trách, không bằng nói xem bước tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào đi?”
Tiểu Bùi gia vội phụ họa: “Đúng vậy, đều phải do ngươi quyết định.”
Tạ Tri Phi: “Không có ngươi, chúng ta chỉ là một đám du binh tán tướng.”
Tiểu Bùi gia ngẩn ra.
Bên cạnh, Lý Bất Ngôn thở dài: “Đâu chỉ là du binh tán tướng, quả thực là năm bè bảy mảng.
Du binh tán tướng;
Năm bè bảy mảng;
Tiểu Bùi gia lại ngẩn ra: Mọi người đều có cảm giác này sao?
Ngực Yến Tam Hợp nóng lên, tim lại chùng xuống, chỉ vì ba người trước mắt.
“Theo ta nghĩ, bước tiếp theo để cho Chu Thanh mang theo hai thứ kia, lập tức xuất phát đi Tề quốc, các ngươi có ý kiến gì không?”
“Yến cô nương, ta không có ý kiến.”
Trả lời nàng, là Chu Thanh đang lái xe.
“Con đường kia ta từng đi một chuyến rồi, rất quen thuộc, một mình ta đi sớm về sớm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì trong vòng hai mươi ngày, chắc chắn sẽ trở về.”
Lại thêm một tên nữa.
Không.
Còn cả Đinh Nhất và Hoàng Kỳ đang ở lại Hạng gia.
Họ đi theo nàng, chưa bao giờ nghi ngờ, chưa bao giờ lùi bước, luôn tiến về phía trước.
Yến Tam Hợp đè nén cảm xúc của mình, nói: “Minh Đình, ngươi có ý kiến gì không?”
Bùi Tiếu biết nàng muốn hỏi hai vật chứng kia, làm mất cái nào, hắn cũng không có cách giao phó cho Hoài Nhân, nhưng tình thế trước mắt…
“Ta không có ý kiến, phía Hoài Nhân cứ để ta.”
“Được!” Yến Tam Hợp: “Đưa Chu Thanh về Tạ phủ trước, sau đó chúng ta cùng đi gặp Triệu Diệc, việc này phải nói cho hắn một tiếng.”
…
Trở về Tạ phủ, Chu Thanh cầm lấy lộ phí, lương khô, lại mang theo nhẫn ngọc Ngô Thư Niên đưa cho Tam gia, chọn một con ngựa cường tráng nhất, lập tức xuất phát.
Đám Yến Tam Hợp thì đi thẳng đến cung Đoan Mộc.
Đêm khuya ở cung Đoan Mộc, đèn trong viện Thái tử vẫn sáng.
Triệu Diệc Thời cầm một quyển tấu chương trong tay, mở ra nửa ngày lại chẳng lật qua trang, cũng chẳng đọc vào một chữ, đành khép tấu chương lại đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Nội thị Uông Ấn chào đón: “Điện hạ, nghỉ ở đâu ạ?”
Triệu Diệc Thời chỉ cần nghe đến từ “Nghỉ ở đâu” thì hắn lại thấy đau đầu.
Đại hôn gần hai tháng, coi như thời gian chịu tang thì cũng nên đến phòng Thái tử phi để nghỉ ngơi một đêm, cho dù không làm gì đi nữa.
Nhưng Triệu Diệc Thời chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Ngô thị, đã không còn hứng thú gì.
Đến giờ phút này hắn mới hiểu được, có một số việc là chẳng thể ép buộc mình được.
Ví dụ như, trái tim của mình.
Ví dụ như, chung chăn gối với một nữ tử mình không ưa, rồi sinh con dưỡng cái.
Nhưng phủ Thái tử chắc chắn phải có hậu.
Đôi mắt bình tĩnh của Triệu Diệc Thời che giấu quá nhiều cảm xúc: “Đến chỗ Thái tử phi đi.”
“Vâng!”
Uông Ấn nhấc đèn lồ ng lên chiếu sáng: “Điện hạ cẩn thận dưới chân.”
Mới vừa đi ra khỏi cửa viện, Thẩm Trùng đã vội vã đi đến.
“Điện hạ, Tam gia, Tiểu Bùi gia tới.” Thẩm Trùng ngẩng đầu nhìn chủ tử một cái: “Yến cô nương và Lý cô nương cũng đi theo.”
“Mau, mời người đến thư phòng.” Trong đồng tử hẹp dài của Triệu Diệc Thời lộ ra một chút vui thích và thoải mái mà chỉ mình hắn biết: “Quên đi, ta đích thân đi nghênh đón.”
Hắn đi rất nhanh, từ xa nhìn thấy bốn người đi tới, bước chân bèn chậm lại, ánh mắt dừng lại ở một người.
Bước đi của nàng vẫn rất ung dung nhàn rỗi, nhìn từ xa rất giống một nam nhi.
Triệu Diệc Thời thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên mặt nàng lúc này, thờ ơ nhếch khóe môi, đôi mắt đẹp bên này nhìn, bên kia nhìn, cực kỳ linh động.
Bùi Tiếu đi ở phía trước, thấy Triệu Diệc Thời đích thân ra đón thì hơi kinh ngạc: “Sao lại đi ra ngoài, chờ ở thư phòng là được rồi.”
Triệu Diệc Thời khoát tay với hắn, ánh mắt dừng trên người Yến Tam: “Yến cô nương, đã lâu không gặp.”
Yến Tam Hợp bình thản nói: “Thái tử điện hạ, đến thư phòng bàn chính sự đi.”
Triệu Diệc Thời thu thần sắc lại: “Đi theo ta.”
Bùi Tiếu bước nhanh theo tới, đi một hồi mới phát hiện, chỉ có một mình mình đi bên cạnh Triệu Hoài Nhân, ba người phía sau đều đi chậm vài bước.
Sao lại đi chậm như vậy!
Bùi Tiếu dừng bước, chờ ba người kia đi tới.
“Minh Đình, ngươi…”
Triệu Diệc Thời đang đi, vừa quay đầu định nói chuyện, thì lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người, đồng tử đen nhánh chợt tối lại.
…
“Vào viện đi.”
Lý Bất Ngôn đột nhiên dừng bước: “Tam gia, các ngươi nói ta cũng nghe không hiểu, ta ở bên ngoài chờ.”
“Được.”
Bên cạnh, Bùi Tiếu theo bản năng nhìn Thái tử đi phía trước, thấy hắn không quay đầu lại, thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đi vào thư phòng, mọi người ngồi vào chỗ của mình, nội thị dâng trà xong, đóng cửa rời đi.
Tạ Tri Phi nhìn thần sắc Yến Tam Hợp, thấy nàng không có ý nói gì, bèn chủ động kể chuyện chuyện tra được mấy ngày nay ra.
Cuối cùng, lại nói cái chết của Trần Bì và hai người đánh canh cho Triệu Diệc Thời.
Thần sắc Triệu Diệc Thời thay đổi mấy lần, nhìn về phía Yến Tam Hợp: “Yến cô nương có ý kiến gì không?”
“Ta có hai cái nhìn.” Yến Tam Hợp nói trắng ra: “Điểm thứ nhất, điện hạ có đối thủ không?”
Chuyện Trịnh gia, do Thái tử dẫn tam ti cùng điều tra lại, tra không được kết quả, tân đế sẽ trách tội Thái tử.
Nếu thế, việc giết Trần Bì và người đánh canh cũng có nguyên nhân.
Triệu Diệc Thời suy nghĩ thật lâu, hỏi: “Điểm thứ hai là gì?”
Yến Tam Hợp: “Một người tham gia chuyện năm đó, không muốn vụ án bị lật ra.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đáy lòng chợt giật mình.
Lời này rất có lý, có thể là có người từng tham dự, không bị diệt khẩu, sợ chuyện bại lộ, cho nên mới giết người diệt khẩu.
Nhưng lời này lại có chỗ vô lý, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể không bị diệt khẩu?
“Hai cái nhìn này, đều là suy đoán của ta, có lẽ còn có khả năng khác.” Yến Tam Hợp nhìn đôi mắt đen của Triệu Diệc Thời: “Nhưng không biết là khả năng nào, việc bây giờ điện hạ cần làm, chỉ có một.”
Triệu Diệc Thời: “Ngươi nói đi.”
Yến Tam Hợp: “Phái người bảo vệ Hạng Diên Thụy, đừng để hắn trở thành Trần Bì thứ hai.”
Triệu Diệc Thời gật đầu: “Việc này giao cho ta.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi phải cam đoan với ta.”
Triệu Diệc Thời thở phào nhẹ nhõm: “Ta không chỉ bảo vệ Hạng Diên Thụy, mà còn phái người âm thầm bảo vệ Yến cô nương và Thừa Vũ.”
“Không cần, chúng ta có thể tự bảo vệ mình.”
Yến Tam Hợp đứng dậy nhìn Triệu Diệc Thời, ánh nến phác họa thân hình mỏng manh của nàng.
“Điện hạ để ý đối thủ trên triều đình một chút.”
***Ngủ ngon ạ