Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 796: Nhị Lang
Vụ án của Trịnh gia xảy ra vào ngày mười lăm tháng bảy.
Người này mất tích vào tháng tám.
Thời gian một trước một sau, vừa khéo.
Yến Tam Hợp: “Hứa Nhị Lang và An Nhiên mà ta nhờ ngươi tìm, chắc chắn là cùng một người sao?”
Hàn Hú: “Hẳn là cùng một người.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao lại chắc chắn như vậy?”
Hàn Hú: “Có một lần hắn say rượu, nói mình là người Thổ tộc.”
Yến Tam Hợp phản bác: “Cái này không đủ để chứng minh, Tề quốc chúng ta cũng có thổ tộc.”
“Hắn có một người bạn, là một quả phụ, hai người mờ ám với nhau năm sáu năm, một nửa tiền của Hứa Nhị Lang đều tiêu trên người quả phụ này.”
Hàn Hú: “Đêm qua, ta tìm được quả phụ kia, quả phụ nói, sau khi Hứa Nhị Lang lên giường xong với nàng, sẽ kể với nàng về các vụ bê bối của vương thất Tề quốc.”
Tạ Tri Phi theo thói quen hỏi: “Vậy quả phụ ở đâu, chúng ta có thể gặp không?”
Ngoại trừ Hàn Hú, sáu con mắt của ba người khác trên bàn đều nhìn thẳng về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi lúc này mới ý thức được, câu mình vừa nói ngu xuẩn đến đâu.
Gặp ư?
Không sợ thêm một mạng người nữa sao.
“Tam gia, quả phụ kia đã tái giá làm nữ nhân nhà người, ta đã đồng ý với nàng là không quấy rầy nàng, thứ cho ta không thể tuân mệnh.”
“Vậy thì quên đi.” Tạ Tri Phi: “Quả phụ kia có nói, Hứa Nhị Lang có biểu hiện gì khác thường trước và sau khi mất tích không?”
“Có!” Hàn Hú: “Hứa Nhị Lang nói với nàng, hắn muốn làm một việc lớn, làm xong việc này, lấy được bạc, hắn sẽ mua một căn nhà lớn, thêm vài người hầu, để nàng có thể sống cuộc sống thật tốt.”
Tạ Tri Phi: “Hứa Nhị Lang nói lời này vào lúc nào?”
Hàn Hú: “Quả phụ lúc đầu thì không nhớ ra, ta hỏi nàng năm đó có xảy ra chuyện gì lớn không, nàng vỗ đùi, nói là mấy tháng trước khi huyết án diệt môn Trịnh gia xảy ra.”
Sắc mặt Tạ Tri Phi hơi thay đổi.
Còn cần hỏi tiếp sao, Hứa Nhị Lang chắc chắn là thợ mộc đệ nhất Tề quốc An Nhiên rồi, không sai ở đâu được nữa.
Nhưng hắn vẫn còn có lời muốn hỏi: “Tên Hứa Nhị Lang này sống ở kinh thành không mua nhà gì sao?”
Hàn Hú: “Là nhà thuê.”
Tạ Tri Phi: “Thuê ở đâu?”
Hàn Hú: “Quả phụ nói không biết, bình thường hắn ở trong cửa hàng sinh hoạt, cũng không cho quả phụ đi tìm hắn, đều là hắn nửa đêm đến nhà quả phụ.”
Tạ Tri Phi: “Về việc Hứa Nhị Lang mất tích, quả phụ có nói gì không?”
Hàn Hú: “Quả phụ mắng hắn là tên nam nhân chó không có lương tâm, làm xong việc lớn, đã phủi mông bỏ lại nàng, còn nói không nên tin một tên nam nhân chó nào trên đời này.”
Tạ Tri Phi sờ sờ mũi: “…”
Hàn gia, ngươi cũng là nam nhân đó.
Tiểu Bùi gia vuốt cằm: “…”
Không thể xóa chữ chó sao?
Hàn Hú: “Tam gia còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tạ Tri Phi lắc đầu: “Chuyện rất rõ ràng rồi, Hứa Nhị Lang là An Nhiên.”
Bùi Tiếu: “Cứ tưởng bám lấy Ngọc Sinh Yên là có thể thăng chức rất nhanh, nào biết Ngọc Sinh Yên dùng hắn xong cũng sẽ giết người diệt khẩu.”
Lý Bất Ngôn: “Sống không thấy người, chết không thấy xác, đó là bị người ta chôn sống.”
Tạ Tri Phi: “Hắn không có nhà ở thành Tứ Cửu, quả phụ cũng không thể đến gần, cứ sống lặng lẽ như vậy, khiến cho người khác cảm thấy hắn chỉ trốn đi đâu đó thôi.”
Bùi Tiếu: “Xem ra cách giết người diệt khẩu của Ngọc Sinh Yên khác nhau, như Tiền Thanh Giản có nhà có miệng thì phải hạ độc.”
Yến Tam Hợp không nói gì.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Đến đây, mỗi một khâu của vụ án của Trịnh gia đều được kết nối, gần như có thể nói là tra ra được manh mối.
Hứa Nhị Lang là An Nhiên của Tề quốc, cũng là người làm giả hai vật chứng kia.
Ngọc Sinh Yên là người lên kế hoạch.
Mười hai Cẩm Y Vệ dưới tay hắn phụ trách giết người.
Vị thị thang của Công bộ Tiền Thanh Giản thì phụ trách khắc phục hậu quả.
Nhưng không đủ.
Hứa Nhị Lang đã chết, không biết thi thể đã bị chôn ở đâu, càng miễn bàn đến việc chứng minh hắn đã bị Ngọc Sinh Yên giết người diệt khẩu.
Cho tới bây giờ, hết thảy vẫn là suy đoán của bọn họ, không có chứng cứ vững chắc.
Bằng chứng đâu?
Có chứng cớ mới có thể lật đổ huyết án Trịnh gia, không phải là cha con Ngô Quan Nguyệt ra tay, mà là một người khác.
“Yến Tam Hợp?”
“Hả?”
Yến Tam Hợp hoàn hồn, nhìn Hàn Hú: “Sao?”
Hàn Hú ho khan một tiếng: “Có thể giúp ta một chuyện không?”
Yến Tam Hợp: “Cứ nói đi.”
Hàn Húc: “Muốn ở nhờ chỗ ngươi nửa tháng, được không?”
“Được!”
“Được!”
“Không được!”
“Không được!”
Bốn giọng nói gần như đồng thời vang lên.
Yến Tam Hợp hơi khó hiểu: “Tam gia, vì sao không được?”
“Tiểu Bùi gia.” Lý Bất Ngôn khoanh tay: “Nào, nói cho một lý do đi.”
Tạ Tri Phi cắn răng, trầm giọng nói: “Nam nữ khác biệt.”
Bùi Tiếu: “Đúng vậy, phải kiêng dè.”
“Nếu không tiện, ta sẽ…”
“Tiện.” Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn đồng loạt kêu lên.
Yến Tam Hợp: “Bất Ngôn, bảo Thang Viên đi thu dọn một viện, đệm chăn, gối đều phải dùng đồ mới.”
“Được rồi, buổi tối ta đích thân xuống bếp, làm mấy món ngon cho Hàn gia.”
Lý Bất Ngôn đi tới trước mặt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu: “Tam gia, Tiểu Bùi gia cùng đi nào!”
“Ai muốn đi cùng hắn chứ!”
Tam gia, Tiểu Bùi gia thầm gào thét trong lòng.
Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng Lý Bất Ngôn, mím môi: “Hàn gia tá túc, dù sao cũng phải…”
“Thân thích ép hôn, ta muốn tránh một chút.”
Hàn Hú nói rất rõ ràng, không hề che giấu.
“Tam gia cứ yên tâm với ta, năm đó Tam Hợp hóa giải tâm ma cho ta, nàng có ân với ta, ta chỉ cảm kích, mong nàng sống tốt thôi.”
Nguy hiểm quá, huynh đệ.
Ta sắp muốn đánh nhau với ngươi lần nữa rồi đó.
Tảng đá trong lòng Tạ Tri Phi hoàn toàn vững vàng đáp xuống đất, đôi mắt hoa đào lập tức nhướng cao, nghiêng người.
“Chuyện lần trước, ta xin lỗi Hàn gia, Hàn gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với kẻ hèn này.
Ta và Minh Đình ở sát vách, buổi tối Hàn gia không ngủ được, thì cứ tới tìm ta uống rượu, chúng ta không say không về.”
Hắn sảng khoái, Hàn Hú càng sảng khoái: “Được!”
Bên cạnh, ngọn lửa vô danh trong lòng Bùi Tiếu chợt dâng lên.
Tạ Ngũ Thập, ngươi là nam nhân chó, hắn không có tâm tư xấu với Yến Tam Hợp, là ngươi nhượng bộ ngay? Còn muốn không say không về với ngươi ta?
Không say không về ông nội ngươi!
Lỡ như hắn có tâm tư với Lý Bất Ngôn thì sao?
Lúc này, Lý Bất Ngôn đã quay lại, nắm lấy cánh tay Hàn Hú: “Để bọn họ thương lượng với nhau, ta dẫn ngươi đến viện xem.”
Hàn Hú nhìn Yến Tam Hợp: “Ta đi nhé?”
Yến Tam Hợp: “Đi đi.”
Bùi Tiếu nhìn bóng lưng hai người rời đi, cắn răng không nói một lời.
Ba đâm căn bản không đủ giải hận, phải đâm ba trăm, ba ngàn cái mới đủ.
Nam nhân vẫn hiểu lòng nam nhân, Tạ Tri Phi vỗ vai Bùi Tiếu: “Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta thương lượng chính sự trước đi.”
Bùi Tiếu rầu rĩ nhìn hắn, ta còn có tâm tư kia sao?
Là không có tâm tư kia.
Thang Viên dẫn một người đi vào trong viện: “Tiểu Bùi gia, quản sự quý phủ tới.”
Bùi Tiếu bị Hàn Hú làm hỏng cả tâm trạng, vừa nghe quản sự trong nhà tới, càng tức giận nói: “Tìm tới làm gì? Không thấy ta đang bận sao.”
“Đại gia, lão gia và phu nhân mời ngài hôm nay dù thế nào cũng phải về phủ một chuyến.”
Bùi Tiếu nghe thế thì chợt căng thẳng: “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Là chuyện tốt.” Quản sự cười híp mắt nói: “Lão gia và phu nhân chọn cho đại gia một mối hôn sự, hôm nay phụ thân và trưởng huynh bên nhà gái đã đến nhà rồi.”
“Ngươi nói gì cơ?”
Bùi Tiếu bỗng dưng biến sắc.