Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 816: Họa thủy
Trịnh Hoán Đường là bị đại ca hắn mang đi Giang Nam.
Lúc chào tạm biệt Lương Bàng Đức.
Lương Bàng Đức còn nói đùa hắn với, Hoán Đường à, tướng mạo này của ngươi mà đến Giang Nam, thì mấy đại cô nương tiểu tức phụ sẽ tương tư đến chết mất.
Nghĩ lại.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trịnh Hoán Đường lại là người tương tư, sau khi trở lại kinh thành, trà không nhớ cơm không nghĩ, cả ngươi cứ như mất hồn vậy.
Lương Bàng Đức thầm nghĩ, không biết là tiểu thư nào trong cao môn lại khiến hắn mê đến vậy.
Vừa hỏi mới biết được, là một tiểu cô nương gia thế thấp, còn từng khắc chết hai đời hôn phu.
Địa vị thấp cũng không sao, nhưng mà khắc phu thì không hay lắm.
Lương Bàng Đức tận tình khuyên bảo, tốn không biết bao nhiêu nước bọt, thế nhưng tên nhóc kia lại chẳng nghe lọt vào tai.
Khuyên nhiều quá hắn đâm bực, chỉ vào mũi Bàng Đức mắng: Bớt lo chuyện người khác đi.
Lương Bàng Đức vừa thấy gương mặt tức giận của hắn, trái tim cũng lạnh đi một nửa.
Hai người ở chung trong Quốc Tử Giám đã lâu, Hoán Đường có khi nào nổi giận với hắn đâu, hẳn là rất thích nữ nhân kia rồi.
Lương Bàng Đức không khuyên nữa, với sự hiểu biết của hắn, Trịnh gia tuyệt đối không thể đồng ý.
Quả nhiên, tướng quân sau khi biết đã nổi giận, nhốt con trai ở nhà, hạn chế tất cả hành động của hắn.
“Khi đó cách kỳ thi xuân còn có tám tháng, là thời điểm quan trọng, cũng không biết nữ nhân kia cho Hoán Đường uống thuốc mê hồn gì, mà hắn và tướng quân phải giằng co suốt nửa năm.” Đến bây giờ nhớ lại, Lương Bàng Đức vẫn vô cùng đau đớn: “Nửa năm lận đó, tiền đồ cả đời hắn cũng vì thế mà trễ nãi.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Hắn không tham gia kỳ thi xuân sao?”
Lương Bàng Đức cười gằn: “Người bị chữ tình quấn lấy, cho dù tham gia cũng không có kết cục tốt, hắn bị rớt bảng.”
Người bên ngoài bị rớt bảng, sẽ khổ sở đến hận không thể đi tìm chết.
Tên nhóc này còn vui tươi hớn hở, vừa hỏi mới biết được, tướng quân không lay chuyển được đứa còn trai nhỏ nên đã thả ra.
Lương Bàng Đức năm ấy trúng bảng nhãn, mười năm khổ học cuối cùng cũng có báo đáp, phong quang áo ấm về làng.
Lúc trở về thành Tứ Cửu, Trịnh Hoán Đường đã cưới tiểu nữ tử kia về nhà.
Nếu như không có chuyện này, thì với thành tích của Triệu Hoán Đường, thì chắc chắn đã đậu tiến sĩ rồi.
Lương Bàng Đức: “Có một lần hai chúng ta uống rượu, ta đã cố ý chọc vào nỗi đau của hắn: “Hoán Đường, con người có lý tưởng cao xa trước kia đâu rồi?”
Yến Tam Hợp nghe thế thì cực kỳ chua xót: “Hắn… trả lời thế nào?”
“Khi đó hắn mới tân hôn, ngọt ngào như mật pha dầu với nữ nhân kia, chẳng chút xấu hổ mà nói với ta, xưa nay anh hùng đều chẳng qua được ải mỹ nhân.”
Đến bây giờ, Lương Bàng Đức vẫn nhớ lúc Trịnh Hoán Đường nói lời đó.
Hắn ngồi ở dưới đèn, sắc mặt bình thản, khí khái hào hùng trước kia đã nhạt như khói, nhưng gương mặt lại hạnh phúc thỏa mãn, như muốn tràn ra ngoài.
“Si tình, đúng là kẻ si tình!” Hắn đấm đùi cảm thán: “Có đáng không, vì một nữ nhân mà đến tiền đồ cũng không cần, có đáng không?”
Có đáng hay không, trong lòng mỗi người đều có cân nhắc.
Yến Tam Hợp trả lời cho Trịnh Hoán Đường.
“Chuyện Triệu thị sinh hạ quỷ thai, chúng ta đã biết, chúng ta muốn nghe chuyện Triệu thị và đôi song sinh bị nhốt ở viện Hải Đường.”
Lương Bàng Đức trầm ngâm: “Chuyện này rất lâu sau này ta mới biết.”
Hắn trở lại thành Tứ Cửu, thì vào Hàn Lâm viện.
Sau khi Hoán Đường đại hôn, thì đi theo tướng quân làm việc trong quân doanh.
Đều là người mới, ai cũng bắt đầu từ việc làm trâu làm ngựa cho cấp trên, ai bận việc nấy, không có thời gian gặp mặt, đâu đó nghe nói Hoán Đường sinh một đôi song sinh.
Trong lòng hắn còn thấy kỳ quái, chuyện vui lớn như vậy, tên nhóc này lại không kêu hắn đến uống rượu đầy tháng, không phải là quên hắn rồi đó chứ.
Có một ngày vào chạng vạng tối, hắn tan làm đi ngang qua một quán rượu nhỏ, thấy bóng người quen thuộc, đến gần nhìn, thì ra là Hoán Đường.
Lâu ngày xa cách gặp lại, tất nhiên muốn uống với nhau một chén.
Lương Bàng Đức vừa hỏi, mới biết được Trịnh Hoán Đường đã không còn làm việc trong quân doanh nữa, chỉ nhàn rỗi ở nhà chăm sóc thê tử, con cái.
Lúc này hắn mới biết chuyện quỷ thai.
Lương Bàng Đức thầm hận Triệu thị, cực kỳ hận.
Dưới gối tướng quân có năm đứa con trai, nhưng thương nhất là đứa con này.
Bản thân Trịnh Hoàn Đường cũng không chịu thua kém, không chỉ giỏi công phu mà học hành cũng thông minh, cho nên, tướng quân gửi kỳ vọng rất cao vào hắn. Nếu như hắn cưới nữ tử khác, thì cũng không đến mức đi đến bước đường hôm nay, đến cha ruột cũng buông tha cho hắn.
Bàng Lương Đức nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân, là họa thủy!”
Yến Tam Hợp: Sau đó thì sao?
“Về sau, chúng ta thường hẹn nhau ở quán rượu nhỏ uống rượu, cũng không thể coi là thường xuyên, nhưng cứ một tháng một lần.”
“Hai người nói chuyện gì?”
“Chẳng nói gì, chỉ uống rượu.”
Yến Tam Hợp khó hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì ta hỏi hắn cái gì, hắn cũng sẽ không nói, hoàn toàn khác với người trước đây, trở nên càng ngày càng im lặng.”
Lương Bàng Đức thở dài: “Ta chẳng còn nhìn thấy sự hăng hái trên người hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn lòng đầy tâm tư.”
Lòng đầy tâm sự, là bởi vì nàng.
Là nàng, khiến Trịnh Hoán Đường từ một người trẻ tuổi đầy hoài bãi, trở thành một nam tử trung niên lòng dạ nặng nề.
Yến Tam Hợp bỗng hoảng hốt.
Sự hoảng hốt này khiến nàng hiểu ra, Trịnh Hoán Đường thực ra cũng không muốn nuôi một người chẳng có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Hắn chỉ là bị lão tướng quân gây áp lực, bất đắc dĩ mà làm, nếu không thì hắn cũng sẽ không đến quán rượu nhỏ uống rượu giải sầu một mình.
Như vậy, lão tướng quân vì sao lại cam tâm tình nguyện nuôi nàng trong phủ?
Hắn có thể sống sót từ vụ án vu chú, chứng minh hắn không phải đảng tiên Thái tử.
Vậy hắn đã nợ tiên Thái tử nhân tình gì, mà không tiếc hy sinh tiền đồ một đứa con trai của mình mà giấu nàng đi như thế.
“Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp.”
“Hả?”
Yến Tam Hợp chợt hồi phục tinh thần, thì thấy Tạ Tri Phi chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, cánh tay dài đặt trên lưng ghế của nàng.
Tạ Tri Phi rũ mắt nhìn nàng: “Hỏi tiếp đi.”
Trong mắt hắn có ánh nước nhạt nhòa, khiến sự áy náy của Yến Tam Hợp chợt trở nên ổn định.
Nàng hít sâu một hơi, tập trung nhìn về phía Lương Bàng Đức.
“Đều nói say rượu trả lời thật, Trịnh Hoán Đường và ngươi uống rượu với nhau nhiều lần như vậy, thực sự chẳng nói một câu gì sao?”
Lương Bàng Đức lắc đầu.
Không nói con cái, không nói Triệu thị, không nói Trịnh gia, thậm chí đến chính hắn cũng không nói.
Hỏi hắn tại sao không nói?
Hắn nói không có gì để nói, lời muốn nói đều ở trong rượu.
Trong rượu có gì?
Có chua xót, có khổ sở, có đau khổ, có dày vò, có lẽ còn có hối hận.
Lương Bàng Đức mềm lòng, cũng không hỏi nhiều nữa, bèn uống với hắn, uống xong lại yên lặng đi một đoạn với hắn trong bóng đêm.
Trịnh Hoán Đường rất ít khi uống say, tửu lượng mười phần chỉ uống năm phần, vừa đến năm phần sẽ úp chung rượu lên bàn, không uống thêm một giọt nào nữa.
Đến say cũng không dám say, Lương Bàng Đức nhìn lại bóng lưng sa sút của hắn, trong lòng chua xót khổ sở nói không nên lời, lại hận Triệu thị không thể diễn tả!
Cuộc đời là thế, đi một bước sai, từng bước đều sai.