Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 880 Hối Hận
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Tam gia tỉnh rồi.”
Mắt Tạ Tri Phi giật giật vài cái, mở to ra…
Trên đỉnh đầu là bức màn quen thuộc, trong màn là mấy gương mặt quen thuộc, mỗi một gương mặt đều lo lắng nhìn hắn.
Khóe miệng Bùi Tiếu đầy vết nhiệt miệng: “Tên chó nhà ngươi còn biết tỉnh à, tiểu gia canh giữ ngươi ba ngày ba đêm, nhìn xem, đã già đi luôn rồi này.”
Lý Bất Ngôn chỉ vào khóe mắt mình: “Chỗ này của ta có thêm hai nếp nhăn.”
Đinh Nhất cực kỳ muốn khóc: “Ta gầy đi năm cân.”
Hoàng Kỳ: “Ta đã không đi vệ sinh ba ngày rồi đó.”
“Ồn ào gì chứ?” Tạ Tri Phi ghét bỏ nhắm mắt lại, ý là: Cút hết đi.
Bốn người đều thức thời cút đi, trước giường chỉ còn lại Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi nhắm mắt sờ vào tay nàng: “Ta thật sự đã ngủ ba ngày sao?”
Giọng nói khàn khàn, nhưng Yến Tam Hợp nghe thế mới yên tâm.
Yến Tam Hợp giãy khỏi tay hắn, cầm chung trà, cẩn thận đút cho hắn một miếng nước.
“Ngủ ba ngày, dùng hết một cây sâm già năm trăm năm, là Thái tử lấy từ trong cung ra.”
“Ta bệnh nặng như vậy sao?”
“Đúng là nặng như thế, một nửa người của viện Thái y tới khám, đều nói hung hiểm, Tiểu Bùi gia gấp đến giãy đành đạch, sắp điên luôn rồi.”
“Đừng nói hắn nữa, còn nàng?” Tạ Tri Phi nhìn tơ máu trong mắt nàng, dịu dàng nói: “Khiến nàng lo lắng rồi.”
Yến Tam Hợp trừng mắt nhìn hắn như cảnh cáo: “Không có sau này nữa!”
Tạ Tri Phi như một đứa trẻ làm sai chuyện, ngoan ngoãn gật đầu: “Yến Tam Hợp, ta mơ thấy lão tướng quân.”
“Lão tướng quân?” Yến Tam Hợp nhíu mày, hồi lâu lại buông lỏng: “Ba ngày trước, lúc ngươi vừa bất tỉnh, chiến mã đều đã khôi phục.”
Chiến mã khôi phục, vậy có nghĩa là tâm ma Trịnh gia đã được giải, cũng có nghĩa là Tạ Đạo Chi là người mật báo kia.
Tạ Tri Phi đau xót trong lòng, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Hương thì sao?”
“Vẫn còn cháy.”
“Còn đang cháy?”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Vì sao?”
“Không biết.” Yến Tam Hợp im lặng mỉm cười: “Kệ nó trước đã, trước tiên nói xem ngươi đã mơ thấy lão tướng quân thế nào, ta muốn nghe.”
“Mơ thấy ông ấy giữ thành Hắc Sơn, lúc đại chiến sắp bắt đầu, ông ấy còn cười nói với các tướng sĩ, không sợ chết chút nào.” Giọng Tạ Tri Phi chậm rãi: “Mơ thấy ông nói, người Trịnh gia làm việc không hỏi có đáng hay không, chỉ hỏi tâm có an hay không.”
Sống mũi Yến Tam Hợp cay cay, lẳng lặng nhìn Tạ Tri Phi một hồi: “Kỳ thật, việc lão tướng quân chết trận ngoại trừ ba lý do của ngươi thì còn một cái.”
“Cái gì?”
“Để bảo vệ ta.” Yến Tam Hợp: “Ông ấy biết bản lĩnh của Trương Thiên Hành, cũng biết Trương Thiên Hành chắc chắn sẽ cứu ta ra, vì triệt để cắt đứt tuyến này, hắn lựa chọn chết trận.”
Tạ Tri Phi nghĩ đến phong thư tổ phụ đưa cho Yến Hành, im lặng gật đầu.
Yến Tam Hợp cũng nghĩ tới phong thư kia.
“Trước kia ta không hiểu vì sao lão tướng quân muốn phó thác ta cho Yến Hành, hai người bọn họ một văn một võ, tính tình một nam một bắc, hoàn toàn khác nhau.”
“Bây giờ hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Yến Tam Hợp nói: “Trong xương cốt, họ là người giống nhau.”
Lời này giống như một cây kim nhỏ, khẽ đâm vào xướng máu của Tạ Tri Phi.
Thế đạo này thật sự là kỳ quái.
Tạ Đạo Chi hại Trịnh Ngọc.
Hồn phách cháu trai nhỏ nhất của Trịnh Ngọc rơi vào Tạ gia.
Trịnh Ngọc phó thác đứa con của tiên Thái tử cho Yến Hành.
Yến Hành là cha dượng của Tạ Đạo Chi.
Là luân hồi?
Còn Nghiệp báo thì sao?
“Nếu như ta biết ngươi sẽ mơ thấy hắn, sẽ đã nhờ ngươi nói giúp một câu rồi.”
“Nói gì?”
“Cảm ơn hắn, nói với hắn, ta rất nhớ hắn.” Yến Tam Hợp quay mặt đi, giọng nói trầm thấp xuống.
“Nhất là sau khi biết thân thế của mình, ta đã nghĩ, hắn trông như thế nào, tính tình ra sao, ta muốn báo đáp hắn, nhưng hắn đã không còn nữa.”
“Hắn không cần nàng báo đáp, chỉ cần nàng sống tốt.”
“Đúng vậy, sống thật tốt.”
Nhưng không ai có thể hiểu được, người sống sót dựa vào sự hy sinh của nhiều người như vậy, thực ra chẳng bằng chết đi.
Nàng thà người chết là mình.
Yến Tam Hợp lo cho sức khỏe Tạ Tri Phi, chỉ để cảm xúc của mình hơi lóe lên: “Đúng rồi, Tạ Đạo Chi từ quan rồi.”
“Từ quan?” Tạ Tri Phi hơi biến sắc: “Hoàng đế chuẩn rồi sao?”
Yến Tam Hợp: “Nghe nói vừa mới đưa tấu chương lên, bây giờ hắn ở nhà cáo bệnh.”
Hô hấp Tạ Tri Phi có hơi nặng nề: “Chuyện Trịnh gia, các ngươi nói cho Hoài Nhân rồi sao?”
“Không giấu được, là chính miệng ta nói.” Giọng nói Bùi Tiếu vang lên ngoài cửa sổ.
Dừng một chút, hắn dứt khoát đẩy cửa sổ ra, thò nửa cái đầu vào.
“Hoài Nhân nói Tạ đại nhân không làm sai gì cả, không cần phải báo với bệ hạ, chuyện này dừng ở chỗ hắn, cũng dặn chúng ta không nên lộ ra ngoài.
Ánh mắt Tạ Tri Phi chợt cay đắng.
Hoài Nhân là lo cho hắn nên mới đè chuyện này xuống, nếu như đưa đến chỗ bệ hạ thì chỉ cần dựa vào việc đưa tin về phía bắc thì Tạ gia đã bị xét nhà diệt tộc rồi.
“Chu Thanh đâu?”
“Ở đây, là đi hay ở phải đợi người lên tiếng đã?” Bùi Tiếu nhìn sắc mặt Tạ Ngũ Thập, thở dài nói: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ lo cho sức khỏe đã, ở hay đi đều là chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ ư?” Sắc mặt Tạ Tri Phi dần trầm xuống.
Bùi Tiếu vừa nhìn dáng vẻ kia của hắn, hối hận đến mức muốn vả miệng mình.
Sau khi hắn đưa cho Yến Tam Hợp một ánh mắt cầu cứu thì đóng cửa sổ lại, sau đó hắn hung tợn nhìn về phía Hoàng Kỳ ở cửa viện.
Hoàng Kỳ bị hắn nhìn đến run lên: “Gia?”
Bùi Tiếu nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc ngươi dám làm chuyện ăn trong móc ngoài, để cho gia thương tâm khổ sở, gia chôn sống ngươi trước.”
Hoàng Kỳ: “…” Hắn cũng phải có gan đã chứ!
Giọng nói trong viện truyền vào trong phòng, Yến Tam Hợp không nhiều lời, chỉ hỏi: “Đói không, ta bảo Thang Viên làm cho ngươi chút đồ ăn ngon.”
“Ăn xong, ta muốn gặp Bộ Lục một lần, nàng cho không?”
“Vì sao không được chứ? Chỉ cần ngươi khỏe lại thì muốn uống rượu, muốn đến câu lan nghe nhạc, ta đều cho.”
Tạ Tri Phi ngẩn người, tay khẽ kéo một cái, cả người Yến Tam Hợp ngã lên người hắn.
Hai cánh tay vòng lại, giống như kìm sắt, giống như muốn khảm Yến Tam Hợp vào trong người mình vậy.
“Yến Tam Hợp, nàng hối hận không?”
Một câu không đầu không đuôi, Yến Tam Hợp lại nghe hiểu.
Lúc trước giải tâm ma cho Yến Hành, thực ra nàng có thể trơ mắt nhìn Tạ Đạo Chi gặp xui xẻo, Tạ gia gặp xui xẻo.
“Trước khi Tạ Đạo Chi không thừa nhận chuyện của Trịnh gia, ta không hối hận, bởi vì cha ngươi nói, hắn mơ một giấc mơ, trong mộng Yến Hành gọi hắn con trai, tổ phụ tha thứ, ta sẽ tha thứ.”
“Bây giờ thì sao?”
“Hối hận rồi.”
“Bởi vì Trịnh gia?”
“Bởi vì Trịnh gia.”
Yến Tam Hợp: “Nếu ta tha thứ cho hắn, thì sẽ có lỗi với Trịnh gia nuôi ta tám năm, cũng có lỗi với lão tướng quân hết lòng vì ta, nếu như không phải nể mặt ngươi…”
Cánh tay ôm nàng khựng lại, Yến Tam Hợp cũng khựng một chút, nhưng vẫn nói ra sự thật.
“Ta sẽ giết hắn.”