Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 881: Tâm sự
Yến Tam Hợp không phải mạnh miệng, mỗi một câu nàng nói ra đều là sự thật.
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Còn ta, nàng định làm sao bây giờ?”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, đứa tay nâng mặt hắn lên.
Khuôn mặt này trước kia rất tuấn tú, non nớt đến mức có thể véo ra nước, bao nhiêu đại cô nương, tiểu tức phụ yêu thích, chỉ là hôm nay lại có thêm vài phần tang thương.
“Thừa Vũ, lời này ta nên hỏi ngươi mới phải, ngươi tính làm sao bây giờ? Đời này… sẽ không thể bước vào Tạ gia nửa bước.”
Đến mức này, nàng dứt khoát nói rõ.
“Không phải ép ngươi, đây là hiện trạng bày ra trước mặt chúng ta, Tạ gia là một con sông nằm ngang trước mặt chúng ta, nếu như ngươi lựa chọn ở lại đầu sông này, chúng ta chắc chắn phải tách ra.”
Tạ Tri Phi nhìn nàng thật sâu: “Nếu ta chọn đầu bên kia sông thì sao?”
“Vậy ngươi phải bỏ Tạ gia.” Yến Tam Hợp im lặng thật lâu: “Kinh thành này ta không ở lại được lâu, cũng không nên ở.”
Trên đời này nào có bức tường không lọt gió, thân phận của nàng chỉ có rời khỏi kinh thành thật xa, mới an toàn, mới không phụ sự hy sinh của nhiều người như vậy.
“Yến Tam Hợp, cho ta một chút thời gian.” Giọng mũi Tạ Tri Phi càng lúc càng nặng, càng lúc càng thấp: “Nàng cho ta chút thời gian, ta sẽ đi theo nàng.”
Yến Tam Hợp ngạc nhiên.
Tạ Tri Phi mê man ba ngày nay, nàng thực ra đã chuẩn bị tâm lý, Tạ gia là gốc rễ của hắn, Tạ Đạo Chi dù khốn kiếp thế nào thì cũng là phụ thân của hắn.
Một người, làm sao có thể vứt bỏ gốc rễ của mình?
Một người, làm sao có thể thực sự oán hận người cha đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn chứ?
Nhưng không ngờ được, hắn lại có suy nghĩ như thế.
“Tại sao? Tạ Thừa Vũ, nương của Lý Bất Ngôn từng nói, thứ tình cảm này rất nhiều lúc đều là phù dung sớm nở tối tàn, ngươi không cần phải…”
“Không phải bởi vì nàng.” Tạ Tri Phi đặt đầu lên vai gầy của nàng, lẩm bẩm: “Không chỉ vì nàng!”
Yến Tam Hợp chua xót.
Thừa Vũ của nàng, có tâm sự!
…
Ngoài cửa sổ.
Bùi Tiếu nhíu chặt mày kiếm.
“Cái gì, Tạ Ngũ Thập muốn bỏ Tạ gia lại, theo Yến Tam Hợp cao chạy xa bay?”
Còn hắn thì sao?
Bùi Tiếu len lén liếc Lý Bất Ngôn ngồi trên ghế trúc, hắn phải làm sao bây giờ?
“Đi theo ư?”
Tạ Ngũ Thập người ta tốt xấu gì cũng có Yến Tam Hợp tương thân tương ái, vì tình yêu bỏ trốn cũng không sai, còn hắn thì sao?
Hơn nữa, phụ mẫu làm sao bây giờ? Bùi gia làm sao bây giờ?
Ở lại?
Nghe theo sắp xếp trong nhà, cưới một thê tử quyền quý, sinh con dưỡng cái, thăng quan phát tài, con đường thênh thang đi đến cuối, người thì thoải mái, nhưng tâm thì sao?
Tâm có yên không?
Hơn nữa, hắn và Tạ Ngũ Thập làm huynh đệ tốt mười mấy năm, ngủ cùng ổ, cùng đi câu lan nghe nhạc, đến đi nhà xí cũng phải khoác vai, đỡ lưng, sao hắn cam lòng được?
Trước mắt Bùi Tiếu xuất hiện đủ loại hình ảnh…
Hắn một mình lên nha môn, một mình tan làm, một mình ăn cơm, một mình uống rượu, lại một mình đến câu lan nghe nhạc…
“Lý đại hiệp.”
Trong lòng hắn khổ sở, trong giọng nói cũng mang theo ấm ức.
“Không thể khuyên tiểu thư nhà ngươi ở lại kinh thành sao? Có ta và Tạ Ngũ Thập giúp đỡ, nàng hóa niệm giải ma cũng có thể thoải mái hơn.”
Lý Bất Ngôn đứng dậy khỏi ghế trúc, không nhìn qua tiểu Bùi gia, bước ra khỏi sân.
Hả…
Bùi Tiếu tức giận đến ngã ngửa, thầm nói cút hết đi, ta không tin tiểu gia rời khỏi các ngươi, sẽ sống không được.
Lúc này, Lý Bất Ngôn nào có tâm tư lo việc Yến Tam Hợp có ở lại hay không, trong đầu nàng đều là cây hương nửa chết nửa sống kia.
Theo lý chiến mã đều khôi phục thì tâm ma Trịnh gia cũng đã chấm dứt, vì sao hương kia còn chưa đốt hết?
Nàng đi tới phòng ngủ, nhìn chằm chằm cây hương kia.
Hương cháy chỉ còn còn nửa ngón út, một luồng khói trắng như có như không lượn lờ bay lên.
Nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra gì, Lý Bất Ngôn càng thêm phiền não, muốn đánh một trận với người khác.
Chuyện Trịnh gia, nàng chỉ có thể nói tiếc nuối.
Chuyện của lão tướng quân, trong lòng nàng kính nể, nói “đúng là nam nhân”.
Tạ Đạo Chi thì nàng khinh thường, mắng một câu “đồ chó”, sau đó cũng quên đi.
Nhưng hương này thì không.
Hương liên quan đến Yến Tam Hợp, nếu Yến Tam Hợp xảy ra chuyện thì nàng sống thế nào đây?
Lúc nương rời nàng đi, nàng từng cho rằng mình cũng sống không nổi nữa, chưa từng nghĩ tới Yến Tam Hợp.
Mấy năm nay hai người đi với nhau, từ bên ngoài nhìn, là Yến Tam Hợp không thể rời khỏi nàng, chỉ có trong lòng nàng biết, người thực sự không thể rời khỏi Yến Tam Hợp là nàng.
Hương ơi hương à, ngươi nói cho ta biết, ngươi cuối cùng là đang đếm ngược cái gì thế?
Trên mặt Lý Bất Ngôn không còn bộ dáng lười biếng như ngày xưa, mà trở nên âm trầm, giống như trái tim nàng giờ phút này, đều là lo lắng.
Không được, phải tìm người hỏi Hung Cát.
Suy nghĩ hiện lên, Lý Bất Ngôn đi nhanh lại bên cạnh Tiểu Bùi gia, túm lấy cánh tay hắn kéo ra ngoài.
“Ngươi, ngươi, ngươi làm…”
“Một bàn tay nhỏ bé ngăn lại.”
Chủ nhân bàn tay nháy mắt với hắn.
Tiếp theo, đôi môi đỏ mọng mím lại chỉa ra ngoài.
Bàn chân Bùi Tiếu không nghe sai khiến đi theo Lý Bất Ngôn ra ngoài, trong lòng lại đang mắng mình: Ta đúng là hèn!
“Tiểu Bùi gia, giúp ta tìm một người.”
Bàn tay nhỏ bé buông lỏng, môi đỏ mọng dán vào bên tai, trái tim Bùi Tiếu khẽ co lại.
“Ngươi, người nào?”
“Đại gia Chu phủ?”
“Tìm hắn làm gì?”
“Chúng ta vào trong xe ngựa rồi nói.”
Chúng ta?
Xe ngựa?
Không gian nhỏ hẹp như vậy?
Bùi Tiếu thầm nói, việc này còn đòi vả mặt hơn cả việc Tạ Tri Phi muốn theo Yến Tam Hợp rời khỏi kinh thành!
…
Chu phủ.
“Đại gia, tiểu Bùi gia tới, nói có việc gấp tìm.”
“Mau mời.”
Bùi Tiếu không cần người dẫn, quen thuộc đi vào thư phòng, phía sau tất nhiên là Lý Bất Ngôn.
“Chu đại ca.”
“Tiểu Bùi gia.”
Vài câu hàn huyên đơn giản, Bùi Tiếu nói rõ ý đồ đến: “Chu đại ca, ta đến đo hung cát.”
Chu Viễn Mặc thoải mái nói: “Nói đi, kiểm tra cái gì?”
“Kiểm tra Yến Tam Hợp.”
“Yến cô nương?” Chu Viễn Mặc kinh ngạc: “Vì sao muốn kiểm tra nàng? Nàng đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nàng không sao.” Bùi Tiếu chỉ vào Lý Bất Ngôn phía sau: “Chỉ là nha đầu kia lo lắng cho an nguy của chủ tử, cho nên…”
Chu Viễn Mặc ôm quyền với Lý Bất Ngôn: “Lý cô nương, không phải ta không đo cho Yến cô nương, mà thật sự là…”
Lý Bất Ngôn: “Là cái gì?”
Chu Viễn Mặc hơi xấu hổ nói: “Hung cát của Yến cô nương ta đoán không ra; còn nữa, mệnh cách của nàng, ta cũng không tính ra.”
“Ý ngươi là gì?”
Hai giọng nói cùng vang lên. ngôn tình hay
Bùi Tiếu nhìn Lý Bất Ngôn: “Chẳng lẽ… Chu đại ca trước đây đã từng tính rồi?”
“Phải!” Chu Viễn Mặc cũng không có gì để giấu diếm: “Lúc Yến cô nương bị bắt cóc, trong lòng ta sốt ruột, đã cùng nhị đệ, tam đệ âm thầm kiểm tra hung cát, nhưng không đoán ra.”
Lý Bất Ngôn thốt ra: “Vì sao?”
Chu Viễn Mặc muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không biết.”