“đổi quang não mới”
Vệ Tam dựa vào tường, một đầu gối cong lên: “ Cũng bình thường, đợi lát nữa anh có thể để cho người giám sát bên kia đổi kênh khác không chứ ngày nào cũng xem bộ phim này làm em ngán quá.”
“…”
Thân Đồ Lệ đến gần màn hình, đưa tay kéo dứt dây bên trong và nói với người bên ngoài, “Để cho người tới sửa, sau này đồ dùng ăn uống của em ấy đổi hết sang đồ bằng giấy. Mặt khác… cảnh cáo người trong phòng giám sát, nếu mà còn phân tâm xem phim truyền hình thì trực tiếp rời khỏi Quân khu 1 luôn.”
Vệ Tam vô tội buông tay: “Em chỉ có chút niềm vui thú yếu ớt này, đàn anh cũng muốn tước đoạt?”
Thân Đồ Lệ đứng trong vòng ba bước chân của Vệ Tam: “Đây là phòng giam, không phải khách sạn. Em biết tôi?”
Vệ Tam đứng dậy thở dài: “Em còn nghĩ phòng giam của Quân khu 1 cần chút cải cách trong nhân văn. Lúc trước ở chỗ anh Thân Đồ Khôn thấy ảnh chụp.”
Thân Đồ Lệ nhìn thoáng qua camera phía trên phòng, sau đó nói: “Nghe nói lúc đó Ứng Tinh Quyết làm chứng cho em, cho rằng em có thể áp chế sương bọ đen trong cơ thể, cũng không phải hoàn toàn bị nhiễm bệnh.”
Vệ Tam hơi nhún vai, không trả lời anh ta.
“Bây giờ lãnh đạo Quân khu 1 cũng không tin tưởng cho lắm. Chỉ dựa vào em mà áp chế được màu đen trong mắt thì quá đơn giản, nhiều người bị nhiễm bệnh cũng làm được như vậy. Tạm thời chúng tôi chưa thể phán đoán rốt cuộc em có phải là người bị nhiễm bệnh hay không.” Thân Đồ Lệ nhìn người đàn em này, khi anh xem cuộc thi thì vẫn rất muốn gặp em ấy, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ ở dưới tình huống này.
Vệ Tam cười một tiếng: “Anh à, anh biết em có thể ở lại đây với lợi thế lớn nhất không bị xử tử là toàn Liên bang chỉ có một mình em cơ giáp sư cấp siêu 3S.”
“Em nói không sai.” Thân Đồ Lệ lui về phía sau một bước, đầu chạm nhẹ vào chỗ sửa một chút và ra hiệu Vệ Tam đi ra ngoài, “Cho nên hiện tại chúng tôi cần kiểm tra thực lực của em.”
Vệ Tam đi ra ngoài nhìn người canh phòng gần như lấp đầy toàn bộ tầng, cô hơi nghi ngờ có khi đội ngũ tinh nhuệ nhất của Quân khu 1 được cử tới đây.
“Vòng cổ cơ giáp của em không ở trên người, không có lực sát thương gì.” Vệ Tam bĩu môi, ánh mắt đảo qua người canh phòng xung quanh không dấu vết, thoạt nhìn người trong đội ngũ này là người của Quân khu 1 hết.
“Những thứ này không phải do tôi quyết định, em chỉ cần đi theo tôi đi kiểm tra.” Thân Đồ Lệ ra hiệu Vệ Tam đuổi theo, bọn họ muốn đi xuống từ cầu thang.
Việc kiểm tra được chia thành nhiều phần, trước hết vào giấc chiều sẽ làm bài kiểm tra cảm giác trước mặt toàn bộ Quân khu 1. Bởi vì Quân khu 13 có tiền sử che giấu cảm giác của Vệ Tam cho nên lần này để ngăn chặn giả mạo, thiết bị phát hiện cảm giác đã được chuyển tới dưới cờ lớn nhất của Quân khu 1.
“10 năm trước, Quân khu 1 bắt đầu nghiên cứu các dụng cụ có thể phát hiện thẳng cảm giác siêu 3S, mục đích là không để cho bất kỳ cấp siêu 3S nào bị bỏ sót, tổn thất nhân tài Liên bang, cho nên…” Một người đàn ông rõ ràng đứng ở phía trước thiết bị rõ là nhà phát triển nói trong vui mừng, “Bây giờ, cuối cùng nó đã có thể phát hiện người có cấp siêu 3S.”
Vệ Tam được đưa lên, dưới sân đều là người và máy móc ngửa đầu nhìn cô.
“Xin hãy đứng lên sau đó đặt tay ở đây, giải phóng cảm giác của mình hết sức.” Nhà phát triển giải thích trong phấn khích, “Không chỉ đo được nhóm người có cấp siêu 3S, nhóm của chúng tôi cũng đã cải tạo các khía cạnh khác của máy móc, có thể phân tích cảm giác do cô tung ra. Từ đó phán đoán xem người được kiểm tra thực sự phù hợp với cơ giáp sư, chỉ huy hay chiến sĩ độc lập, chính xác hơn cái lúc trước.”
Vệ Tam làm theo lời, sau đó một sợi dây màu cam trên máy bắt đầu di chuyển, chỉ hơi dao động và nó dừng lại ở cấp B.
Nhà phát triển nhìn vào đường kiểm tra trên máy kiểm tra hồi lâu không nhúc nhích thì hơi hoảng nhẹ, nghĩ rằng nhóm của họ đã làm ra lỗi gì trong lúc cải tạo máy, trán đổ mồ hôi trong nháy mắt. Ông ta nói nhỏ: “Không thể thế này được.”
Vệ Tam liếc mắt nhìn nhà phát triển sắp sụp đổ, lúc này mới điều khiển cái dây đó chuyển động. Đương nhiên không chỉ có một sợi màu cam, còn có sợi màu xanh lá cây đại biểu cho cơ giáp sư. Hai sợi dây này đột nhiên bay lên, cấp A, S… cấp 3S, nó vẫn mãi tăng lên và cuối cùng toàn bộ mấy sợi dây này đã đạt đến đỉnh.
Những người khác chỉ cần nhìn thấy dòng cảm giác của Vệ Tam vượt quá quy mô cấp 3S thì biết rằng cô có cấp siêu 3S thực sự. Nhà phát triển lau đi mồ hôi đầy đầu, ông ta hiểu rõ về cách hoạt động của máy móc hơn những người khác. Cấp bậc càng lên cao, lực lượng chênh lệch giữa trên dưới càng lớn, nhưng khi phát triển nó thì bọn họ không xác định được tiêu chuẩn chính xác của siêu 3S. Dù sao nhiều năm như vậy, chỉ có cảm giác chỉ huy cấp siêu 3S của Ứng Tinh Quyết làm tham chiếu, cho nên khi thiết lập trên cấp 3S, bọn họ để mức càng cao càng tốt, nghĩa là vượt qua quy mô cấp 3S, là cấp siêu 3S. Nếu vượt qua đó quá nhiều, có khả năng người đó không chỉ đạt ở mức siêu 3S. Mà bây giờ cảm giác của Vệ Tam bay thẳng lên đến đỉnh, cũng chẳng ai biết được cô ấy có còn dư lực hay không.
“Có vấn đề gì?” Vệ Tam nghiêng đầu hỏi.
“… Không, cô rất mạnh.” Nhà phát triển nhìn vào mắt cô, không biết tại sao đột nhiên không dám nói.
“Chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư cấp siêu 3S, còn có thân phận bị nhiễm bệnh. Vệ Tam, em còn mạnh hơn một chút so với Ngư Thanh Phi.” Thân Đồ Lệ dẫn Vệ Tam đi xuống và nói.
“Cảm ơn đàn anh đã khen ngợi.”
“Đừng cảm ơn, Ứng Tinh Quyết còn chưa tới, em có thể ngồi hóng gió một chút.” Thân Đồ Lệ mang theo Vệ Tam đến căng tin Quân khu 1, ngồi ở một cái bàn trước một màn ánh sáng ở sảnh chính căng tin, “Nhân tiện xem một bộ phim truyền hình đã.”
Vệ Tam giương mắt nhìn thứ quen thuộc gì mà //cuộc gặp mặt bất ngờ giữa chiến sĩ độc lập và chỉ huy// bèn giơ tay lên: “Em có thể yêu cầu đổi kênh không?”
“Không thể, bọn tôi còn phải xem.” Thân Đồ Lệ bưng hai đ ĩa bánh mì giăm bông phô mai tới, “Nghe nói mỗi khi các em đến một nơi đều phải ra ngoài ăn đặc sản địa phương một ngày. Hôm nay có thể nếm thử thức ăn của Quân khu 1 rồi.”
Vệ Tam nhìn hình ảnh tình yêu “cảm động” trên màn hình: “… Em vẫn còn là em bé đấy.”
“Không phải hồi trước em còn hăng hái xem à? Hơn nữa vài tháng nữa là em trưởng thành rồi.” Thân Đồ Lệ cầm bánh mì, cúi đầu chấm nước chấm và cắn một cái, “Còn khác hơi thông cảm cho những ông già như tụi tôi.”
Vệ Tam nhướng mày: “Ông già cô đơn lẻ bóng?”
Đầu lưỡi Thân Đồ Lệ chống ở phía sau răng hàm, anh ta mỉm cười: “Theo thống kê, chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư có tỷ lệ độc thân lên tới 50%, em chiếm hết hai phần thì tỷ lệ độc thân đạt 100%.”
“Xác suất không phải tính vậy đâu.”
“Tôi nói tính như vậy thì chính là như vậy. Tỷ lệ độc thân cao của chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư giống như hói đầu vậy, không có thuốc để cứu.” Thân Đồ Lệ cắn bánh mì, “Nhóc con, chúc mừng nhóc chào đón sự thật tàn khốc sau khi trưởng thành.”
Vệ Tam: “… Thế vì sao chỉ huy không có tỷ lệ độc thân cao?”
Thân Đồ Lệ dùng một loại giọng điệu khá chua xót cho hay: “Đại khái là do bọn họ am hiểu dụng tâm mưu đồ.”
Bỏ qua một lớp mấy người bảo vệ xung quanh, giờ phút này hai người tựa như ngồi cùng một chỗ nói chuyện vãn mà thôi.
…
Cuối cùng lúc 6 giờ chiều, Ứng Tinh Quyết đến, anh tới để rót cảm giác của mình vào cái máy Quân Độc Lập đưa tới khi trước.
Khi anh bước vào phòng để dụng cụ, Vệ Tam chờ ở ngoài, đến khi Ứng Tinh Quyết làm xong bên đó thì cô mới được phép vào.
“Kế tiếp là xác định chuyện em bị nhiễm bệnh.” Thân Đồ Lệ mang theo Vệ Tam đi vào, thật ra ban đầu còn có một hạng mục kiểm tra chiến sĩ độc lập, kiểm tra giá trị vũ lực của cô. Song, có người lãnh đạo cho rằng bọn họ đã nhìn thấy đủ giá trị vũ lực của Vệ Tam trong giải đấu, không cần để Vệ Tam lại có cơ hội đi kiểm tra giá trị vũ lực, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cuối cùng họ hủy bỏ chuyện này, chỉ còn lại hai xét nghiệm nơi đây.
Thiết bị này hơi giống máy quét CT não, người bị kiểm tra nằm lên và phải duy trì trạng thái mở mắt. Phía trên có giám sát, xung quah là hai cái lỗ, xem ra là nơi giải phóng cảm giác cấp siêu 3S. Ngoại trừ lỗ bên kia, bảng điều khiển trong suốt ở phía người quan sát cũng có cảm giác, tương tự như khi Ứng Tinh Quyết bao trùm cảm giác của mình lên mắt người khác hồi trước, chỉ có điều cái này… dễ dàng và trực quan hơn.
Ngoài ra sau khi vào rồi, bên trong vách của thiết bị sẽ đưa ra một cây kim nhỏ đâm vào cánh tay cùng lúc, nó đâm vào máu của người được kiểm tra, được coi là hai tuyến phòng thủ.
Vệ Tam vừa đi vào đã thấy Ứng Tinh Quyết ngồi ở bên cạnh với đôi môi tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi anh rót cảm giác vào cái máy có thể lưu trữ một lượng lớn cảm giác cấp siêu 3S, hao phí không ít tâm lực của anh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Vệ Tam quay đi trước và đi về phía dụng cụ kiểm tra.
Thiết bị khởi động, những người khác đứng đối diện quan sát kết quả. Trong thời gian này, Ứng Tinh Quyết đang xin cho mang đồ ăn của bọn Kim Kha cho Vệ Tam.
…
Vệ Tam nằm xuống, vách bên trong bắt đầu lặng lẽ phóng cảm giác của Ứng Tinh Quyết, cô quá nhẵn cảm giác của anh, cũng rất dễ bị dụ dỗ; gần như trong nháy, mắt xung quanh đồng tử cô bắt đầu có sương bọ đen di chuyển và không ngừng khuếch tán.
Thân Đồ Lệ đứng ở trên chỗ quan sát nhìn trong mắt của Vệ Tam và cùng với nụ cười bỗng độc ác trên khóe miệng cô, suy nghĩ cầu may cho rằng Vệ Tam thật ra bị oan trong lòng anh ta cũng tan biến.
Cô thực sự bị nhiễm bệnh.
Vệ Tam đi xuống khỏi thiết bị kiểm tra, cô cúi đầu vịn chỗ góc cạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi nêm. Cô chậm rãi bẻ cổ mình, tất cả người canh phòng trong phòng đã bất giác đề phòng, giơ vũ khí trong tay lên, chỉ cần cô có hành động bất thường là họ ra tay ngay.
Tuy nhiên, người đầu tiên di chuyển không phải là Vệ Tam mà là Ứng Tinh Quyết, anh đi về phía Vệ Tam, nói nhẹ: “Bọn Kim Kha mang tới thứ em thích ăn.”
Vệ Tam ngẩng đầu lên với ánh mắt đã trở lại bình thường, cô nhìn Ứng Tinh Quyết và cười nói như không có chuyện gì xảy ra: “Cảm giác của anh… nó giống như một chất độc.”
Giọng nói của cô là một chút khàn khàn, không khó để nghe ra khi nãy cô đã bỏ ra tâm sức lớn nhường nào để kiểm soát bản thân.
Ứng Tinh Quyết đứng đối diện Vệ Tam, nhìn bả vai căng thẳng của cô thì anh hạ mắt thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Hai bài kiểm tra này xong thì em sẽ tiếp tục ở trong phòng giam, nhưng kế tiếp, em cần phải làm cơ giáp.” Thân Đồ Lệ tiến lên một bước.
Vệ Tam: “Cơ giáp cấp siêu 3S?”
“Không phải, cơ giáp cấp 3S, càng nhiều càng tốt.” Thân Đồ Lệ cho hay, “Chúng tôi cần cơ giáp tốt nhất để đi diệt tinh thú. Có lẽ sẽ lấy được tài liệu hiếm có, đến lúc đó em được phép dùng nó để làm cơ giáp cấp siêu 3S.”
Rõ ràng giờ đây chẳng ai trong Liên bang biết bọn cô đã lấy được những gì họ bên trong Sao Tây Tháp và Thanh Kiếm Damocles.
“Có thể, tuy nhiên, em cần chip não để đi học.” Vệ Tam nói, “Các anh cũng biết em mới tiếp xúc với cơ giáp không được bao lâu, có nhiều thứ không quen lắm.”
“… Tôi sẽ xin với trường Damocles.” Thân Đồ Lệ.
Ứng Tinh Quyết quay đầu: “Tôi có thể liên lạc với Ứng Thành Hà bên kia.”
Thân Đồ Lệ nhìn mắt Ứng Tinh Quyết lại nhìn về phía Vệ Tam, cuối cùng đồng ý: “Được, mấy ngày nay tôi rất bận rộn, cậu cứ đi tìm bọn họ nếu muốn.”
…
Vệ Tam một lần nữa bị nhốt trong phòng giam, Ứng Tinh Quyết không được phép đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện với cô.
Có người khác nhìn nên chẳng nói được gì, Ứng Tinh Quyết chỉ nói những đồ bọn Kim Kha mang đến: “Là thứ trên tàu vũ trụ Quân khu 13, rất nhiều loại đồ hộp.”
Cũng không thể mang thẳng mấy món đồ hộp này vào, chúng chất đống bên ngoài, Vệ Tam muốn thì liên hệ với người canh phòng, bọn họ sẽ đổ chúng vào tô giấy mới đưa vào.
“Anh đổi sang cái quang não khác?” Vệ Tam nhìn quang não màu đen cổ tay Ứng Tinh Quyết, bỗng nhiên hỏi.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ huy am hiểu điều khiển lòng người có thể mang theo chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư thoát khỏi hàng ngũ độc thân ( ̄?  ̄)