Nơi đó đến cùng bán là bán thịt chó, hay là bán thịt gì khác…. Hứa Thất An oán thầm một câu, suy tư nói: “Sơn tặc và khách giang hồ hẳn là không đến mức vì ăn thịt mà chạy tới đây chứ?”
“Đương nhiên không phải, phố Hoàng Bá mặt ngoài bán là thịt chó, thật ra là một khu chợ đen. Bán những thứ không thể công khai, làm những giao dịch bí mật.” Dịch tốt nói.
“Ngươi đã từng tới chợ đen bao giờ chưa?” Hứa Thất An hỏi.
Dịch tốt nhất thời lộ ra sắc mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: “Từng tới mua thịt chó.”
Mua thịt chó cần gì làm ra vẻ mặt xấu hổ không muốn bị bắt gặp vậy… Hứa Thất An nhíu mày nói: “Nói tiếng người.”
Dịch tốt nhỏ giọng nói: “Tới cửa hàng tân số 6 tìm gái điếm, mua thịt chó là chỉ ý tứ này.”
Quá non, tìm gái điếm mà cũng nhăn nhó không dám nói như vậy… Ba người đồng thời lắc đầu thở dài.
“Tân số 6?” Hứa Thất An hỏi.
“Cửa hàng chợ đen đặt tên theo Thiên can.” Dịch tốt trẻ tuổi mặt đỏ tai hồng, cảm giác mình sắp bị công khai phạt tội.
Hứa Thất An vuốt cằm: “Đã hiểu được, ngươi đi xuống trước đi.”
Chờ dịch tốt ra khỏi cửa rời khỏi, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Hứa Thất An nhún vai: “Tình huống đã phi thường rõ ràng, hắc khuyển, chính là chỉ chợ đen.”
Về phần vì sao Bạch Đế thành sẽ có loại địa phương này, ở dưới mí mắt quan phủ vẫn dám làm giao dịch cấm, cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ mấy ngày liền hạ thủ thiện chi thành, cũng tồn tại rất nhiều chợ đen.
Phố Hoàng Bá cách dịch trạm không tính xa, nhưng thuộc về ngoại thành, ban đêm không có tiêu cấm.
“Vậy ám hiệu khác chỉ cái gì?” Tống Đình Phong tự hỏi tự đáp: “Hẳn là nói cho chúng ta biết người cần tìm khi tới chợ đen, hoặc là cách tìm như thế nào.”
“Đáp án ngay tại hoàng lịch.” Hứa Thất An nói bằng giọng điệu thực khẳng định.
“Vừa rồi chúng ta đã kiểm nghiệm rồi.” Chu Quảng Hiếu nhìn hắn.
“Ý tưởng về hoàng lịch là không sai, nhưng Chu Mân sao có khả năng sẽ để lại manh mối quan trọng trong đống di vật.” Hứa Thất An nói:
“Là hoàng lịch năm ngoái, không phải năm nay.”
“Là năm nào?” Chu Quảng Hiếu trầm giọng hỏi.
“Quảng Hiếu, hôm nay ngươi rõ ràng không bằng Đình Phong. Có nhiều năm như vậy, Đại Phụng đã lập quốc sáu trăm năm, muốn tìm được hoàng lịch chính xác không thể nghi ngờ là tìm kim đáy biển, Chu Mân sẽ không ngốc như vậy. Nếu không phải hoàng lịch năm nay, ta đoán hoàng lịch kia với hắn mà nói có ý nghĩa bất thường nào đó.
“Hoàng lịch đương nhiên không có ý nghĩa đặc thù gì, nhưng năm thì có, ví dụ như năm tháng sinh ra, ngày tân hôn. Nếu ta không đoán sai, vậy nên là hoàng lịch mười bốn năm trước.
“Bởi vì đó là thời điểm Chu Mân bắt đầu được ủy nhiệm đến Vân Châu.”
Hoàng lịch cũ mười bốn năm trước, lúc này dịch trạm cũng không có, chỉ có nha môn và thư cục còn giữ lại, vì bảo trì khiêm tốn, Tống Đình Phong không tìm nha môn, mà là đi thư cục.
Sau khoảng 10 phút đồng hồ, hắn cưỡi ngựa, mang theo hoàng lịch cũ quay về.
Hứa Thất An tìm đến giấy bút, trải ra trên mặt bàn, muốn mình tự nan đăng nơi thanh nhã, cho hai người Chu Quảng Hiếu phụ trách tìm kiếm văn thư.
Bọn họ dùng phương pháp cũ, cộng thêm biện pháp “chọn chữ”, phát hiện vẫn không đúng, ý nghĩa lộn xộn.
Tiếp theo dùng biện pháp “chọn trang”, trang một trăm sáu mươi hai là ngày 12 tháng năm, nên: khai trương, kết hôn, xây nhà, xuất hành.
Kỵ: cầu phúc, mở hàng buôn bán, đào giếng.
“Mở hàng buôn bán!” Hứa Thất An bắt giữ được tin tức quan trọng, “Hẳn là muốn chúng ta đợi ban đêm khi chợ đen bắt đầu buôn bán rồi hẵng đến.”
Cách giải thích của hắn được Tống Đình Phong tán đồng.
Tiếp theo là đợt ám hiệu thứ hai: 347 412
Hứa Thất An lật tới trang thứ 347, tờ này là ngày 15 tháng 1, hắn nhìn lướt qua hoàng lịch ngày đó, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra, nói:
“Ta hiểu rồi!
“162 và 347 là chỉ số trang, 4, 1, 2 chỉ là số lượng từ. Đình Phong ngươi nhìn xem, ở tờ này, chữ thứ 4, thứ 1, thứ 2, sau khi đọc nối liền sẽ thành cái gì?”
Tống Đình Phong híp mắt, thì thầm: “Đinh 15…”
Liên tưởng đến tin tức vừa rồi dịch tốt nói, hắn thốt lên: “Cửa hàng chợ đen, đinh số 15?”
Câu đố rốt cuộc đã giải được…
Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong như trút được gánh nặng, dựa người vào ghế, thở dài một hơi.
Chu Quảng Hiếu cũng hạ bút, cảm giác cả người thoải mái.
Hứa Thất An đi đến bên cạnh bàn, tập trung nhìn vào, chấn động tinh thần nói: “Quảng Hiếu, chữ ngươi viết sao lại khó coi như vậy?”
Tống Đình Phong cũng chạy tới giúp vui, tiếp theo hô to gọi nhỏ: “Không chấp nhận được, không cách nào chấp nhận được…”
Chu Quảng Hiếu không phục: “Các ngươi viết chữ rất đẹp sao?”
Tống Đình Phong kiêu căng nói: “Thư pháp của ta không hề kém hơn người đọc sách, ta trước đây từng vì luyện chữ mà ăn uống tiết kiệm, cắt xén điều kiện sinh hoạt chỉ để mua bút giấy.”
Hứa Thất An thì nói: “Trước đây khi ở trong nhà, ta từng dùng bút lông chấm nước ở trong sân luyện chữ, một hơi luyện liền hai mươi năm.”
Chu Quảng Hiếu hoài nghi quét mắt nhìn bọn họ, đưa tới cây bút: “Vậy các ngươi viết thử mấy chữ cho ta xem.”
Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong ăn ý xoay người, kề vai sát cánh:
“Đi thôi, trở về phòng nghỉ ngơi, thư pháp không phải dùng để ra vẻ trước mặt người khác.”
“Ta cũng cho rằng như vậy.”
Nhìn theo bóng lưng hai người, Chu Quảng Hiếu há miệng thở dốc, cúi đầu nhìn thư pháp của mình, âm thầm quyết định, sau này cũng bắt đầu khổ luyện thư pháp, không thể lạc hậu trong tiểu đội này.
Trở lại phòng, Hứa Thất An cởi giầy đả tọa trên giường, để bảo đảm lúc buổi tối đi chợ đen, trạng thái của hắn sẽ tốt nhất.
Có thể vì bộ não quá mức mỏi mệt, hắn mất thời gian rất lâu vẫn không tĩnh lặng được, nội tâm liên tục suy nghĩ, khó có thể kiềm chế.
…. Tính toán thời gian, đám người Hoài Khánh và Lâm An chắc đã nhận được thư của mình…. Hy vọng lá thư này có thể làm cho Hoài Khánh chuyển giận thành vui, tuy mình không biết mình đắc tội nàng bao giờ… Cô nàng ngốc Phiếu Phiếuc kia khẳng định thực cảm động, nàng so với Trử Thải Vi còn chưa biết yêu đương lại càng dễ lấy lòng hơn….
Về phần hai vị công chúa có thể trao đổi thư tín, hoặc là các nàng để người ngoài nhìn thấy không, Hứa Thất An cho rằng đây là không có khả năng.
Lý do là quan hệ của Hoài Khánh cùng Lâm An không tốt, chắc chắn không tồn tại khả năng trao đổi thư tín. Hơn nữa, thư hắn viết có chút mập mờ, các cô nương ở thời đại này rất bảo thủ, không có khả năng sẽ kể loại tin tức này cho người khác.
Hơn nữa, Hoài Khánh cùng Phiếu Phiếu đều là công chúa đã trưởng thành, trưởng thành đến mức đã có thể tiến hành thụ thai, có được quyền tự do trao đổi thư tín, Hoàng đế cùng các phi tử sẽ không hỏi đến, những người khác thì không dám chiếm lấy thư của công chúa.
Chuyện tiểu Đồng la như hắn viết cho hai vị công chúa bức thư mập mờ có rất ít khả năng bị sáng tỏ.
Dần dần, Hứa Thất An tiến vào trạng thái quan tưởng.