Ngụy Uyên nhìn bàn cờ, nhận thua, chậm rãi phun ra một hơi: “Tài đánh cờ của bệ hạ càng thêm cao thâm rồi.”
Sau đó, hắn đứng dậy, lui lại vài bước, chắp tay nói: “Là vi thần thất trách, vi thần sẽ dốc hết toàn lực, sớm bắt được thích khách.”
Nguyên Cảnh Đế cười to.
…
Cùng thời điểm, nội các.
Một thái giám trung niên mặc mãng bào, mang theo hai hoạn quan tới Văn Uyên các, bái kiến thủ phụ Vương Trinh Văn.
Không dừng lại quá lâu, chỉ thời gian một khắc đồng hồ, đại thái giám liền dẫn hai hoạn quan rời khỏi.
Thủ phụ Vương Trinh Văn mặt không cảm xúc ngồi ở sau bàn, thật lâu chưa động đậy một chút nào, tựa như bức tượng yên tĩnh.
…
Hôm sau, trên buổi chầu, Nguyên Cảnh Đế vẫn như cũ cùng chư công tranh luận vụ án Sở Châu, lại không còn sự kịch liệt hôm qua, cả điện tràn ngập mùi thuốc súng.
Buổi chầu hôm nay tuy vẫn như cũ chưa có kết cục, nhưng lấy phương thức tương đối bình thản tan triều.
Trịnh Hưng Hoài kinh nghiệm quan trường ngửi được một tia bất an, hắn biết vấn đề hôm qua lo lắng, rốt cuộc vẫn xuất hiện.
Trên buổi chầu, chư công tuy vẫn như cũ không chịu nhả ra, nhưng cũng không giống hôm qua, kiên trì phải định tội cho Trấn Bắc vương.
Thậm chí, ở lúc các huân quý đề xuất tiêu trừ lời đồn đãi trong kinh, thay đổi cái nhìn của hai vạn giáp sĩ Sở Châu đối với việc này như thế nào, bộ phận quan văn lấy quát mắng làm lý do, tham dự thảo luận.
Mà khiến Trịnh Hưng Hoài vô cùng đau đớn là, Ngụy Uyên với Vương Trinh Văn cả quá trình giữ im lặng.
Sau khi tan chầu, Trịnh Hưng Hoài lặng lẽ đi, đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi hắn: “Trịnh đại nhân xin dừng bước.”
Hắn đờ đẫn quay đầu, thấy Tào quốc công mặc quan phục công tước đuổi theo, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.
Ở trong mắt Trịnh Hưng Hoài, đây là nụ cười của người thắng.
“Trịnh đại nhân, ngươi một mình rời khỏi Sở Châu, vào kinh cáo trạng, tự cho là mang theo đại thế mà đến, lại có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay không?”
Tào quốc công thần thái tự nhiên, thản nhiên nói:
“Bản công chỉ con đường sáng cho ngươi, thành Sở Châu tan tác chờ khôi phục, ngươi là Sở Châu bố chính sứ. Lúc này, nên ở lại Sở Châu, xây dựng lại thành Sở Châu. Về phần chuyện trong kinh, thì đừng xen vào nữa.”
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Kim Loan điện sau lưng, nhắc nhở: “Đây cũng là ý tứ của bệ hạ.”
Ý tứ của bệ hạ là, ngươi nếu thấy tốt rồi thì thu lại, ngươi vẫn là Sở Châu bố chính sứ. Đến từ nơi nào, cút về nơi đó. Dù sao Sở Châu cách kinh thành mấy vạn dặm, trẫm nhắm mắt làm ngơ đối với ngươi.
“Phi!”
Đáp lại hắn, là nước bọt của Trịnh Hưng Hoài.
“Không biết điều.”
Tào quốc công nhìn bóng lưng Trịnh Hưng Hoài, cười lạnh nói.
…
Nha môn Đả Canh Nhân, Hạo Khí Lâu.
Ngụy Uyên là người đầu tiên Trịnh Hưng Hoài bái phỏng sau khi tan chầu.
Hứa Thất An vẫn luôn chú ý động tĩnh trên buổi chầu hôm nay, đang muốn đi dịch trạm tìm Trịnh Hưng Hoài hỏi tình huống, nghe nói hắn bái phỏng Ngụy Uyên, liền lập tức đi Hạo Khí Lâu.
Nhưng bị thủ vệ ngăn ở dưới lầu.
“Ngụy Công nói, trong lúc gặp khách, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Mặt khác, Ngụy Công trong khoảng thời gian này cũng không tính gặp ngài nha, không phải cũng đuổi ngươi vài lần rồi sao.”
Thủ vệ cùng Hứa Thất An là người quen cũ, nói chuyện không có gì cố kỵ.
Hứa Thất An đánh người cũng không cố kỵ, bàn tay không ngừng hướng gõ lên sọ não người ta, vừa đánh vừa mắng: “Này thì ngươi lắm lời, này thì ngươi lắm lời…”
Tầng bảy.
Ngụy Uyên mặc áo xanh, thái dương hoa râm ngồi xếp bằng trước bàn.
Đối diện hắn, là Trịnh Hưng Hoài lưng dần dần còng, tóc hoa râm tương tự, trong mắt có sự tích tụ không tan được.
“Lúc kinh sát chấm dứt, Trịnh đại nhân về kinh báo cáo công tác, bổn tọa còn từng gặp ngươi một lần. Khi đó ngươi tuy tóc hoa râm, nhưng tinh khí thần lại là rất tốt.” Ngụy Uyên thanh âm ôn hòa, ánh mắt thương hại.
Mà nay gặp lại, người này giống như không còn linh hồn, bọng mắt dày đặc cùng tơ máu trong mắt, biểu thị hắn ban đêm trằn trọc khó ngủ.
Khóe miệng hơi rủ xuống cùng tích tụ giữa lông mày khóe mắt, thì nói rõ trong lòng đối phương oán niệm cực sâu, khó bình tâm tĩnh khí.
“Ngụy Công cũng tính bỏ cuộc sao?” Trịnh Hưng Hoài trầm giọng nói.
“Ta rất thưởng thức Hứa Thất An, cho rằng hắn là võ phu trời sinh, nhưng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy đau đầu bởi vì tính nết hắn.”
Ngụy Uyên đáp không đúng câu hỏi: “Ta nói với hắn, lăn lộn ở quan trường, phải cân nhắc: nghĩ nguy, nghĩ lui, nghĩ biến.
“Trước khi làm việc, cần cân nhắc hậu quả chuyện này mang đến, biết lợi hại trong đó, lại đi cân nhắc làm hoặc không làm.
“Nếu đại thế cuồn cuộn không thể ngăn cản, thì phải nghĩ lui, tránh đi mũi nhọn. Vị bệ hạ này của chúng ta, làm rất tốt. Chỉ có tránh lui rồi, an toàn rồi, ngươi mới có thể nghĩ, nên thay đổi thế cục như thế nào.
“Hứa Thất An tiểu tử này, trả lời ta: những đạo lý này ta đều hiểu, nhưng ta mặc kệ… Ài, võ phu thô bỉ.”
Trịnh Hưng Hoài nghĩ tới lời nói của Hứa Ngân la ở trong hang núi, biết rõ Trấn Bắc vương thế lớn, lại vẫn như cũ muốn đi Sở Châu tra án, trên khuôn mặt cứng ngắc nghiêm túc của ông không khỏi có thêm chút nụ cười.
“Có thể khiến Ngụy Công nói ra hai chữ “thô bỉ”, hoàn toàn nói lên Ngụy Công đối với hắn cũng bất đắc dĩ.”
Trịnh Hưng Hoài nghe hiểu ý trong lời của Ngụy Uyên, nhưng ông và Hứa Thất An giống nhau, có điểm mấu chốt mình muốn thủ vững, tuyệt không lùi bước.
Ông một mình xuống lầu, thấy Hứa Thất An chờ ở dưới lầu.
“Trịnh đại nhân, ta đưa ngươi về dịch trạm.” Hứa Thất An lên đón.
“Bản quan không về dịch trạm.” Trịnh Hưng Hoài lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: “Xin lỗi, để Hứa Ngân la thất vọng rồi.”
Trong lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Hai người lặng lẽ ra khỏi nha môn, tiến vào xe ngựa, Bách Lý Thân Đồ đảm đương xa phu lái xe rời đi.
Trên đường, Trịnh Hưng Hoài miêu tả từ đầu đến cuối buổi chầu hôm nay, chỉ ra chư công thái độ ái muội, lập trường lặng lẽ biến hóa.
“Ngụy Công không nên thế chứ, đến vị trí này của hắn, thực muốn cái gì, hoàn toàn có thể tự mình mưu tính, không cần trái lương tâm, đón ý nói hùa bệ hạ.”
Hứa Thất An nhíu mày thật sâu, không hiểu đối với việc này.
“Ngụy Công có cái khó.” Trịnh Hưng Hoài giải thích thay Ngụy Uyên một câu, trong giọng nói lộ ra vô lực:
“Vua tôi khác biệt, chỉ cần bệ hạ không chạm đến lợi ích của tuyệt đại bộ phận mọi người, trong triều đình, không ai là đối thủ của hắn.”
“Ngụy Công nói cân nhắc… Trịnh đại nhân sao không cân nhắc một phen? Tạm lánh mũi nhọn đi, Hoài Vương đã chết, thù của dân chúng thành Sở Châu đã báo.” Hứa Thất An khuyên nhủ.
Trịnh đại nhân là một vị quan tốt, hắn không hy vọng người như vậy cuối cùng rơi vào kết cục thê lương, như hắn lúc trước ở Vân Châu, một mình chắn phản quân cho Trương tuần phủ.