Mắt trái Bạch Cơ thanh quang kịch liệt rung động, cách một hồi lâu, Cửu Vĩ Thiên Hồ thấp giọng nói:
“Ta ra biển tìm kiếm đồng tộc, suốt ba tháng, không những đồng tộc chưa tìm được, ngay cả một hậu duệ Thần Ma cũng chưa tìm được. Chỉ ở trên đường quay về Cửu Châu đại lục, nhìn thấy nó.”
Không khí chợt yên tĩnh.
Con mẹ nó… Hứa Thất An ở trong lòng nói tục, hắn nghĩ tới một khả năng, đó chính là đại bộ phận Thần Ma hậu duệ đều bị Bạch Đế, không, con Đại Hoang kia cắn nuốt.
Cửu Vĩ Thiên Hồ lần nữa lâm vào trầm mặc, hiển nhiên, nàng cũng nghĩ tới khả năng nghĩ kỹ mà sợ này.
“Vậy nó vì sao chưa ăn ta?”
Yêu cơ tóc bạc khó hiểu nói.
Hứa Thất An hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh trở lại, phân tích:
“Có thể sẽ có di chứng, có thể hắn gần đây phải làm đại sự nào đó, không muốn tự tìm thêm phiền toái.”
Hắn lập tức nghĩ tới sự thực Hứa Bình Phong cùng Bạch Đế tồn tại liên hệ, nghĩ tới chiến trường Thanh Châu.
Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm giọng nói:
“Khi gặp được nó, nhất định phải cẩn thận.”
Về phần mình, nàng là không sợ, bản thân vốn cường đại, hơn nữa có mảnh thân thể Thần Thù ở bên, Đại Hoang kia dám đến, ai giết ai còn không nhất định.
Cáo biệt Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hứa Thất An đẩy nhanh tốc độ di chuyển của con thuyền nhỏ.
Không bao lâu, đường ven biển đã trong tầm mắt.
Cùng lúc nhìn thấy đường ven biển, Hứa Thất An cũng thấy được bóng đen cưỡi gió mà đến, quấn trường bào Vu sư, đội nón.
Vị Linh Tuệ Sư này dừng lại ở cách đó không xa, đến không phải chân thân, chỉ là một cái áo choàng có hình người, trống rỗng.
“Hứa Thất An!”
Trong áo choàng truyền đến tiếng nói thấp giọng.
“Là ngươi à, Y Nhĩ Bố!”
Lúc giết Trấn Bắc vương từng có tiếp xúc, Hứa Thất An lập tức thông qua thanh âm, nhận ra thân phận đối phương.
Trong áo choàng bay ra một vật, “Cạch” nện ở đầu thuyền.
Đây là một khối khoáng thạch màu đen nhạt, mặt ngoài che kín lỗ thủng như tổ ong, ở trong gió biển, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
“Vu Thần giáo các ngươi có ý tứ gì?”
Hứa Thất An cúi đầu nhìn thoáng qua, xác nhận là Minh Kim Thạch thật sự.
“A, ngươi có thể tự mình đi hỏi Đại Vu Sư.”
Y Nhĩ Bố giọng điệu khinh thường, bởi vì chân thân không ở đây, cho nên không chút sợ hãi.
“Bởi vì Vu Thần giáo không hy vọng nhìn thấy Phật môn chiếm cứ Trung Nguyên, như vậy sẽ làm Phật Đà được lợi, ép qua Vu Thần.” Hứa Thất An đưa ra phán đoán.
Y Nhĩ Bố hừ lạnh một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
“Đã như vậy, Vu Thần giáo vì sao không xuất binh? Dứt khoát kết minh cùng Đại Phụng cho xong, chúng ta cùng nhau đánh Phật môn.” Hứa Thất An ân cần dụ dỗ.
“A, chó cắn chó, miệng toàn lông.”
Y Nhĩ Bố cười lạnh bày tỏ lập trường.
“Vậy ta cũng không cần cảm tạ các ngươi nữa.”
Hứa Thất An lúc này mới thu hồi Minh Kim Thạch, sợ Y Nhĩ Bố lập tức bỏ chạy, khi xoay người không quên hỏi:
“Đúng rồi, ngươi thành đạo đã bao lâu?”
Y Nhĩ Bố thản nhiên nói:
“Bản Linh Tuệ Sư thời kì Đại Chu đã thành đạo.”
Mấy trăm năm còn chưa bước vào nhị phẩm, phế vật! Hứa Thất An cười nói:
“Vậy ngươi nhất định quen biết Giám Chính đời đầu.”
Giọng điệu Y Nhĩ Bố chuyển sang lạnh lùng:
“Ngươi hỏi hắn làm cái gì, một tên phản đồ mà thôi. Không phải chủng tộc của ta lòng hắn nhất định khác, tên phản đồ đó là người Trung Nguyên, khi du lịch đông bắc, bái vào Vu Thần giáo, sau đó mới được Đại Vu Sư thu làm đệ tử.”
Điều này ngược lại khiến Hứa Thất An cả kinh: “Giám Chính đời đầu là người Trung Nguyên?”
Y Nhĩ Bố “Ừm” một tiếng:
“Tên Trung Nguyên hình như là… Sài Tân Giác!”
Y Nhĩ Bố nói xong, “thấy” Hứa Thất An đầu thuyền, tựa như bị người ta đánh một gậy vào đầu, con ngươi hơi khuếch tán, vẻ mặt nháy mắt dại ra.
“Nếu không có chuyện, bản Linh Tuệ Sư cáo từ trước.”
Y Nhĩ Bố thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình thản nói một tiếng, tính chạy.
“Đợi một chút!”
Hứa Thất An chậm rãi phun ra một hơi, hỏi:
“Nguyên quán Giám Chính đời đầu có phải ở Tương Châu hay không?”
Hắn lúc hỏi câu này, mặt ngoài bình tĩnh, lòng lại lặng yên căng thẳng.
Y Nhĩ Bố nhíu nhíu mày:
“Ta làm sao biết, ta dù biết, dựa vào cái gì phải nói cho ngươi.”
Sau khi nhân cơ hội oán Hứa Thất An một câu, quay đầu bỏ đi.
Trong ánh mặt trời hơi nóng rực, Hứa Thất An ngồi ở đầu thuyền, im lặng không nói.
“Làm sao vậy?”
Mộ Nam Chi ở một đầu thuyền khác, hỏi một tiếng.
Xuất phát từ quen thuộc với nhau, nàng có thể cảm nhận được trạng thái Hứa Thất An có chút không đúng, lấy được tài liệu luyện khí hồi sinh Ngụy Uyên, vốn nên cao hứng mới đúng chứ, nhưng hắn lại ngồi ở nơi đó sững sờ.
Hứa Thất An thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói:
“Nhớ chuyện bản đồ đại mộ Sài gia không?”
Mộ Nam Chi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ:
“Tổ tông Sài gia trước kia là người giữ lăng, về sau bởi vì bản đồ đại mộ bị diệt môn, kẻ duy nhất, ừm, đứa nhỏ bị bán tới Nam Cương làm nô lệ, sau trở về Tương Châu, thành lập Sài gia bây giờ.”
Câu này nàng nói ngập ngừng vấp váp, cố gắng nhớ lại.
Hứa Thất An lại hỏi:
“Vậy ngươi cảm thấy ngôi mộ đó là mộ ai?”
Mộ Nam Chi gắt:
“Ta làm sao biết nha!”
Bạch Cơ nũng nịu phụ họa: “Đúng thế!”
Ài… Hứa Thất An nửa thở dài nửa bật hơi nói:
“Vậy nếu ta nói cho ngươi, Giám Chính đời đầu tên là Sài Tân Giác thì sao?”
Mộ Nam Chi cùng Bạch Cơ đồng thời nghiêng đầu sang bên trái, vẻ mặt mê mang, ngây thơ đáng yêu.
Đầu óc các nàng chưa xoay chuyển lại.
Hứa Thất An trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ các nàng là không nhớ lại Giám Chính đời đầu nhân vật này, hay là chưa nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Dù sao tin tức Giám Chính đời đầu bị che chắn thiên cơ, nhưng bởi vì cảm giác lịch sử đứt gãy, không thể làm người ta hoàn toàn quên đi.
“Chủ nhân của ngôi mộ lớn, chính là Giám Chính đời đầu.” Hứa Thất An trực tiếp vạch trần đáp án.
Sau đó, Mộ Nam Chi và Bạch Cơ đồng thời trừng to mắt, tròn vo.
“Sài Hạnh Nhi kia là hậu nhân của Giám Chính đời đầu?” Mộ Nam Chi cảm thấy Hứa Thất An đang nói hươu nói vượn, vẻ mặt không tin:
“Cái này sao có khả năng chứ, người họ Sài chỗ nào cũng có, có lẽ là trùng hợp thì sao.”
“Là trùng hợp thì sao!” Bạch Cơ đọc lại một lần.
Hứa Thất An lắc đầu:
“Người họ Sài rất nhiều, nhưng có thể khiến Hứa Bình Phong tự mình tìm tới cửa, thì không nhiều nữa. Trên đời không có chuyện khéo như vậy.
“Hơn nữa, Giám Chính đời đầu là năm trăm năm trước chết bởi Võ Tông tạo phản, nói từ trên thời gian, tuy không thể chứng minh Sài gia có năm trăm năm lịch sử, nhưng cũng không tồn tại mâu thuẫn.”