Thanh Châu.
Bố chính sứ ti, Thích Quảng Bá ngồi ở sau cái bàn lớn vốn thuộc về Dương Cung, phía dưới là một đám tướng lĩnh, vị trí đầu bên trái là Cơ Huyền, thủ tọa bên phải là Cát Văn Tuyên.
Hai người này, người trước một đường công thành bạt trại, đuổi giết đào binh Thanh Châu, lập chiến công hiển hách.
Người sau thì theo Thích Quảng Bá công hãm Uyển quận, lập công lớn, lại thêm thân phận đệ tử của Hứa Bình Phong, ở trong quân địa vị cực cao, chỉ kém Cơ Huyền một chút.
Về phần Huyền Vũ thiết kỵ cùng Chu Tước phi kỵ, lệ thuộc Hứa Bình Phong, chưa ra sân.
“Không phải là quân trướng nghị sự, không cần câu nệ.”
Thích Quảng Bá cười nói: “Có thể đánh hạ Thanh Châu, may có các vị huynh đệ, tối nay khao thưởng ba quân, mỹ tửu mỹ thực mỹ nhân, cái gì cần có cũng có.”
Các tướng lĩnh cười lên, cao giọng nói:
“Đa tạ đại tướng quân.”
Thích Quảng Bá gật đầu:
“Nhưng, sau hôm nay, các ngươi phải ước thúc binh lính dưới trướng, không thể cướp bóc dân chúng nữa, Thanh Châu về sau chính là địa bàn của chúng ta, hiểu chưa.”
“Vâng!”
Các tướng sĩ đồng ý.
Trác Hạo Nhiên đắc ý, hỏi:
“Đại tướng quân, khi nào dẫn dắt chúng ta bắc thượng, đều nói kinh thành là tòa thành giỏi thủ đứng đầu Trung Nguyên, giàu có và đông đúc nhất, các huynh đệ đã sớm sốt ruột không chờ nổi.”
Có người cười nói:
“Sau khi giết đến kinh thành, ngươi con mẹ nó đừng làm bậy cho ta, kinh thành giàu có và đông đúc không giả, nhưng nữ tử xinh xắn so với vàng bạc thì mê người hơn nhiều, nếu bị thương bị chết, đáng tiếc lắm. Lão tử con mẹ nó cũng muốn nếm thử nữ quyến quan to hiển quý là mùi vị thế nào.”
Lập tức có người cười mắng:
“Không có tiền đồ, muốn ngủ thì ngủ cành vàng lá ngọc, công chúa quận chúa, hậu cung tần phi, không mê người hơn so với quý tộc nữ quyến chó má sao.”
Tiếng cười vang nổi lên bốn phía.
Sau khi đánh hạ Thanh Châu, sĩ khí Vân Châu quân như cầu vồng, trên đến tướng lĩnh, dưới đến sĩ tốt bình thường, đều bẻ tay chuẩn bị bắc thượng, hận không thể một hơi đánh tới kinh thành.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, hành quân đánh trận tự có kết cấu, hôm nay phản quân đánh hạ Thanh Châu, liền cần ổn định địa bàn này, trấn an dân chúng, thân hào nông thôn, tu sửa tường thành, thu thập lương thảo vân vân.
Những thứ này đều cần thời gian, lại không phải ngoại tộc cướp bóc, đoạt đồ vật và người xong là đi, đến đi vội vàng.
Cát Văn Tuyên nâng ngón tay, gõ gõ mặt bàn.
Tiếng ồn ào hơi giảm, hắn thuận thế nói:
“Đại tướng quân, mạt tướng cho rằng, trong lúc nghỉ ngơi hồi phục cũng không phải nhàn rỗi.
“Chúng ta có thể phái người lẻn vào các châu của Đại Phụng, rải tin tức Giám Chính đã chết, thứ nhất có thể chế tạo hỗn loạn, thứ hai lớn mạnh thanh thế Vân Châu quân ta.”
Thích Quảng Bá cho thái độ khẳng định: “Kế này rất hay.”
Cơ Huyền thì nói:
“Trận này quân ta thương vong không nhỏ, phải bổ sung binh lực, mời chào lưu dân. Nhưng lưu dân chiến lực có hạn, bổ sung chiến lực trung tầng là vấn đề.”
Trong lòng Thích Quảng Bá đã có chú ý, vẫn hỏi:
“Tử Tố có đề nghị gì.”
Cơ Huyền nói: “Có thể mời chào võ phu giang hồ.”
Cái này xem như truyền thống của thành Tiềm Long, trong tướng lĩnh ở đây, có vượt qua một nửa vốn là giang hồ thất phu, trốn đến Vân Châu, sau đó đưa về thành Tiềm Long.
Thích Quảng Bá gật gật đầu, nhìn quét mọi người, đột nhiên hỏi:
“Các vị cảm thấy, không có Giám Chính, triều đình Đại Phụng bên kia sẽ có phản ứng gì?”
Trác Hạo Nhiên cười ha ha:
“Tiểu hoàng đế sợ là bị dọa đái ra quần rồi.”
Các tướng lĩnh nhao nhao phụ họa:
“Mất đi Giám Chính vị thần thủ hộ này, Đại Phụng chính là hổ bệnh rụng nanh vuốt, trông được không dùng được.”
“Cũng chỉ một tên Hứa Thất An có thể chống đỡ cục diện.”
“Phi, hắn chống đỡ cái gì, tam phẩm võ phu tất nhiên lợi hại, nhưng ở trước mặt quốc sư, quả thật không đáng xem.”
Lúc này, Cơ Huyền bật cười một tiếng:
“Hắn quả thật không nhấc dậy nổi sóng gió, Phong Ma Đinh quốc sư gieo ở trong cơ thể hắn, có thể mang hắn gắt gao đè ở tam phẩm cảnh.”
Cát Văn Tuyên cười tiếp chuyện:
“Quốc sư liệu sự như thần.”
Mắt thấy đề tài lệch đường ray, Thích Quảng Bá nâng nâng tay, tiếng ồn ào dừng lại, hắn nói:
“Nói không sai, triều đình Đại Phụng, từ quân vương, cho tới bách quan, giờ phút này nhất định sợ hãi khó yên. Như vậy, nếu chúng ta chủ động nghị hòa thì sao?”
Mọi người sửng sốt.
Cát Văn Tuyên giật mình, nói:
“Đại tướng quân, ý tứ ngài là…”
Thích Quảng Bá mỉm cười nói:
“Công tâm là trên hết!”
Một câu đơn giản, ở đây không ít người khôn khéo, lập tức hiểu ý tưởng của Thích Quảng Bá.
Chủ động nghị hòa, là vì cướp lấy lợi ích lớn hơn, hơn nữa không đánh mà thắng.
Chờ đại quân nghỉ ngơi hồi phục xong, ổn định địa bàn Thanh Châu, lương thảo, quân nhu tới nơi, quốc sư luyện hóa khí vận Thanh Châu, lại xé bỏ minh ước bắc thượng thảo phạt.
Mục tiêu lớn không thay đổi, còn có thể lớn mạnh thực lực ngoài định mức, mở rộng ưu thế bên ta.
Cơ Huyền khẽ gật đầu:
“Mang Đại Phụng ép đến bước đường cùng, tất nhiên đưa tới điên cuồng vồ ngược, đến lúc đó quân ta cũng sẽ thương vong thê thảm nặng nề, thợ săn thông minh, sẽ biết mở một mặt lưới.
“Không có Giám Chính, triều đình Đại Phụng lòng người hoảng sợ, chúng ta ở lúc này đưa ra nghị hòa, chính là mang lưới vén lên một lỗ thủng, để bọn họ nhìn thấy hy vọng, mất đi dũng khí liều mạng.
“Mà chúng ta thì có thể nhân cơ hội cướp lấy lợi ích, đòi tiền bạc đòi lương thực.”
Nghe hắn giải thích, các tướng lĩnh chưa phản ứng lại kia nhất thời hướng Thích Quảng Bá ném tới ánh mắt kính nể.
Cái gọi là thượng binh phạt mưu, lãnh binh đánh trận cùng đơn đả độc đấu là hai việc khác nhau, thứ sau chỉ cần tận tình phát ti3t bạo lực, thứ trước mới là việc kỹ thuật.
Ở lúc đoàn người còn đắm chìm ở trong vui sướng diệt trừ Giám Chính, đánh hạ Thanh Châu, đại tướng quân đã căn cứ thế cục, lòng người, nghĩ ra diệu kế..
Cát Văn Tuyên theo lối suy nghĩ của Thích Quảng Bá xuất phát, nghĩ tới càng nhiều hơn, bật cười một tiếng:
“Cơ Huyền thiếu chủ, lương tiền khẳng định là cần, nhưng khẩu vị không ngại lớn hơn một chút nữa. Đại Phụng bây giờ không tốt hơn thịt cá trên thớt gỗ là bao nhiêu, muốn đàm phán gì với chúng ta, không bỏ vốn gốc sao được.
“Như thế nào cũng phải cắt nhường đất mấy châu.”
Mắt các tướng lĩnh chợt sáng ngời, sau đó có người nhíu mày nói:
“Cái này không phải mang Đại Phụng ép tới bước đường cùng sao. Theo ta, có chừng có mực, đòi tiền đòi lương thực là đủ rồi. Chúng ta tiêu lương thực tiền bạc của Đại Phụng chiêu binh mãi mã, lại đánh trái lại bọn họ.
“Khẩu vị quá lớn, ngược lại sẽ giỏ trúc múc nước công dã tràng.”
Đây là cách làm tương đối bảo thủ.
Lập tức có người phản bác: “Giám Chính cũng không còn nữa, chúng ta nói cái gì chính là cái đó, triều đình Đại Phụng còn dám nói chữ “không”? Chúng ta dù là muốn tiểu hoàng đế kia hạ chiếu tự kể tội, nghĩ hẳn hắn cũng không dám từ chối.”
Đây là cách nghĩ của phái cấp tiến.