Cơ Huyền trầm ngâm nói:
“Chừng mực phải nắm bắt tốt, một mặt tham lam, hiệu quả sẽ chỉ ngược lại. Đại Phụng tuy không còn Giám Chính, nhưng các vị đừng quên, Hứa Thất An đâu?”
Hắn nhìn quét mọi người, giọng điệu vang dội phân tích:
“Triệu Thủ ở bên ngoài nhiều năm, không có viên chức, hắn sẽ không vì triều đình Đại Phụng mà chết vì nghĩa, Lạc Ngọc Hành cũng như thế. Nhưng Hứa Thất An thân mang quốc vận, Đại Phụng nếu vong, hắn chắc chắn tuẫn quốc.
“Bởi vậy, kế tiếp hắn khẳng định sẽ khống chế đại cục triều đình, tính cách người này thà gãy không cong, bức bách quá đáng, sẽ chỉ khiến hắn bí quá hoá liều, ngọc đá cùng vỡ với chúng ta.
“Đương nhiên, Vân Châu quân nhập chủ Trung Nguyên đã là nắm chắc chín phần mười, hắn vẻn vẹn một tên tam phẩm, không nhấc lên nổi sóng gió. Nhưng Đại tướng quân kế đàm phán hòa bình này, khẳng định phải thất bại.”
Cát Văn Tuyên muốn nói lại thôi, niệm tới thân phận Cơ Huyền, chưa phản bác.
Đốc đốc!
Thích Quảng Bá gõ gõ mặt bàn, cắt ngang mọi người nghị luận, mỉm cười nói:
“Tử Tố, ánh mắt của ngươi vẫn nông cạn chút, chỉ thấy đối lập thực lực hai bên, chỉ thấy tính tình của Hứa Thất An.”
Cơ Huyền hơi cúi đầu:
“Xin đại tướng quân chỉ giáo.”
Thích Quảng Bá là lão sư vỡ lòng của hắn.
Thích Quảng Bá chậm rãi nói:
“Vĩnh Hưng tiểu hoàng đế này, gìn giữ cái đã có thì có thừa, quyết đoán không đủ, một vị quân vương như vậy, Giám Chính chính là cột trụ cuối cùng của hắn. Ở dưới tình huống Giám Chính chết đi, các ngươi cảm thấy hắn sẽ được ăn cả ngã về không tử chiến, hay là tiếp nhận đàm phán hòa bình của chúng ta?”
“Đương nhiên là lựa chọn tiếp nhận.” Cát Văn Tuyên cười nói.
Thích Quảng Bá gật đầu, tiếp tục nói:
“Tiếp theo là chư công triều đình, Vương Trinh Văn ốm đau ở giường, Ngụy Uyên chết ở Tĩnh Sơn thành, còn lại, mặc kệ là tham là tốt, đều kém chút. Cho nên đàm phán hòa bình này, trở ngại duy nhất là Hứa Thất An.
“Nhưng lợi ích của tiểu hoàng đế cùng Hứa Thất An là khác nhau, đối với tiểu hoàng đế mà nói, cầu hòa liền có thể ổn định cục diện, không đánh trận hắn liền an ổn. Ít nhất cũng có thể gọi tới một đoạn thời gian hòa bình, để Đại Phụng được th ở dốc.
“Nhưng đối Hứa Thất An mà nói, như vậy liền ý nghĩa không có hy vọng lật kèo nữa. Cho nên, hai người bọn họ, nhất định nội bộ lục đục.”
Trác Hạo Nhiên sờ sờ cằm, nói:
“Cho nên, kế này của đại tướng quân, là một mũi tên hạ hai con chim. Nếu là thành, muốn lương thực có lương thực, muốn tiền có tiền, còn có thể không tốn một binh sĩ nào, ép triều đình cắt nhường đất. Nếu là bất thành, cũng có thể khiến Hứa Thất An và tiểu hoàng đế nội bộ lục đục, nếu xuất hiện nhiễu loạn gì, thì càng tốt.”
Trác Hạo Nhiên loại đồ tể này cũng nghe hiểu, người khác đương nhiên không thể nghe không hiểu.
Cơ Huyền đã bị thuyết phục.
Thích Quảng Bá nói tiếp:
“Hứa Thất An kia là một khối tâm bệnh của thành Tiềm Long, là một khối tâm bệnh của quốc sư. Trước kia hắn có Ngụy Uyên, có Giám Chính che chở, không kiêng nể gì.
“Bây giờ, chúng ta phải khiến vị Hứa Ngân la đại danh đỉnh đỉnh này, biết được cái gì là trời cao biển rộng.”
Trác Hạo Nhiên đám thuộc cấp cười lớn phụ họa:
“Đại tướng quân nói rất đúng, không có Giám Chính và Ngụy Uyên, Hứa Thất An hắn tính là cái gì, cũng dám gọi nhịp với quốc sư, với thành Tiềm Long. Không chắc bây giờ cũng bị dọa như con chim sẻ, run bần bật.”
“Hứa Thất An chẳng qua tiếng tăm lớn chút mà thôi, luận tu vi, Cơ Huyền thiếu chủ của chúng ta cũng là tam phẩm.”
“Chỉ thường thôi, có lẽ căn bản không cần quốc sư ra tay, Cơ Huyền thiếu chủ có thể chính tay đâm kẻ này.”
“Mang hắn luyện thành Huyết Đan, dùng để tăng tiến tu vi của Cơ Huyền thiếu chủ.”
Các tướng lĩnh hoặc hùng hùng hổ hổ, hoặc ồn ào cười to.
Cơ Huyền trầm mặc một lát, nói từng chữ một:
“Ta ngược lại muốn xem, Hứa Thất An tự xử như thế nào, chỉ bằng hắn một tên tam phẩm võ phu, lấy cái gì để lật kèo.”
Hắn hận không thể lập tức bay đến kinh thành, thấy bộ dáng Hứa Thất An vẻ mặt không cam lòng lại không làm gì được.
Cát Văn Tuyên cười nói:
“Hắn không lật được thế cờ, cho dù lập tức tấn thăng nhị phẩm, cũng không phải đối thủ của lão sư cùng Già La Thụ Bồ Tát, huống chi còn là thân thể phong ấn.”
Cơ Huyền nhất thời cười lạnh một tiếng.
Thích Quảng Bá lại nói:
“Sau khi tiệc mừng công kết thúc, lập tức bắt tay vào làm kế này, cần phải mang tin tức rải ra ngoài, càng lớn càng tốt. Quốc sư có thể đạt được khí vận mấy châu nữa hay không, phải xem hành động này. Chi tiết cụ thể đàm phán hòa bình, Văn Tuyên, ngươi sau đây bái phỏng quốc sư một lần, hỏi ý kiến hắn một chút.”
Lấy binh lực trước mắt của Vân Châu, đòi quá nhiều địa bàn, ngược lại là trói buộc, đồng thời cũng phải xem trạng thái trước mắt của quốc sư, có thể ăn nhiều địa bàn như vậy hay không.
Cát Văn Tuyên cười nói: “Vâng!”
…
Thanh Vân Sơn.
Triệu Thủ tĩnh tọa trong lầu các ở rừng trúc đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cái bóng dưới bàn.
Một cái bóng chui ra, bành trướng, hóa thành hình người, chính là Hứa Thất An.
“Ngươi rốt cuộc đã trở lại.”
Triệu Thủ gật gật đầu.
“Vừa đi Ti Thiên Giám một chuyến, chưa nhìn thấy Giám Chính, ta liền tới đây.”
Hứa Thất An gật đầu ra hiệu, nói:
“Giám Chính rốt cuộc sống hay chết?”
Triệu Thủ nói: “Đại Phụng bất tử, Giám Chính bất diệt. Lão hẳn là bị phong ấn rồi.”
Đối với hệ thống thuật sĩ, nho gia hiểu biết vẫn là tương đối thấu triệt, biết một ít bí ẩn người ngoài không biết.
Tuy trước giờ không tin Giám Chính sẽ chết, nhưng thẳng đến lúc nghe thấy câu trả lời này, Hứa Thất An mới chính thức như trút được gánh nặng, hỏi:
“Giám Chính là cố ý làm? Lão có lưu lại hậu thủ hay không?”
Triệu Thủ nghĩ nghĩ, nói:
“Ta cảm thấy không phải, nếu là cố ý làm, thật sự không nghĩ ra có chuyện gì, đáng giá lão đặt vào chỗ chết, mang Đại Phụng đẩy về phía vực sâu bại vong.
“Lão nếu biết trước được việc này, vậy sẽ không vào cuộc.”
Triệu Thủ cũng không biết hậu thủ của đời đầu, bằng nhãn lực của mình đưa ra phân tích.
Giám Chính lần này là thật sự gặp hạn rồi… Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Khi biết được Giám Chính đời đầu chính là chủ nhân lăng mộ Sài gia nhiều đời thủ hộ, trong lòng Hứa Thất An đã có chuẩn bị.
Cho dù Giám Chính có thể thăm dò tương lai, nhưng nếu đời đầu có biện pháp khắc chế thì sao?
Bất cứ hệ thống nào cũng có điểm yếu, như rắn có bảy tấc.
Giám Chính cũng không phải thần.
Hứa Thất An mang việc Sài gia nói cho Triệu Thủ.
“Thì ra là thế…” Triệu Thủ giật mình, trầm ngâm một phen, nói:
“Ta cảm thấy Giám Chính cho dù bị đánh trở tay không kịp, thất sách bị bắt, lão cũng nên từng cân nhắc khả năng như vậy. Người thường còn phòng ngừa chu đáo, huống chi là lão.
“Nhưng, mất đi Giám Chính, Đại Phụng đã là tràn ngập nguy cơ.
“Hứa Thất An, ngươi nên tự xử như thế nào?”