Đám thủ hạ thấy vậy liền tiến lên giữ chặt:
– Thành chủ, đừng đánh, đừng đánh nữa.
– Nếu như tiếp tục đánh có lẽ sẽ thực sự xảy ra chuyện không may.
Được đám thuộc hạ ngăn cản, Phó thành chủ kia thở phì phì đặt mông ngồi xuống, trừng mắt, đôi mắt to giống như chuông đồng nhìn qua nhi tử mình, quát:
– Súc sinh, chuyện Phi Mã khách điếm rốt cuộc ngươi nhận được bao nhiêu chỗ tốt từ Đổng Thăng kia?
– Con… Phụ thân… Chuyện Phi Mã khách điếm không có liên quan tới con a.
Tên quần là áo lượt kia còn muốn nói dối.
– Còn nói dối sao?
Phó thành chủ duỗi chân ra định đạp tiếp, nếu không phải bọn thủ hạ ngăn cản, sợ rằng nếu như tiếp tục đạp một cái, chỉ sợ tên quần là áo lượt kia sẽ phải nằm trên giường ba tháng.
– Súc sinh, nếu như ngươi không nói thật, đợi tới khi thái tử tới thu thập ngươi. Đến lúc đó đừng nói là ngươi, tới lão tử cũng gặp chuyện không may. Ai cũng không bảo vệ được ngươi.
Dường như bị thái độ của Phó thành chủ hù dọa, tên quần là áo lượt kia lắp bắp nói:
– Phi… chuyện Phi Mã khách điếm kinh động tới thái tử?
– Nói nhảm, ngay cả thái tử các ngươi cũng dám động vào, lá gan quả thực không nhỏ a. Súc sinh… Lão tử sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết.
– Ngưu Ngũ Hoa… Hắn… Hắn là người của thái tử?
Tên quần là áo lượt kia vô cùng khó hiểu:
– Điều đó không có khả năng a. Nếu như hắn là người của thái tử, còn có thể để cho Đổng Thăng kia sắp xếp, chơi đùa sao?
– Sắp xếp, chơi đùa? Ngươi cảm thấy hắn như bị Đổng Thăng kia tùy ý chơi đùa sao?
Phó thành chủ lạnh lùng nói:
– Đổng Thăng tính toán cái rắm gì lão tử không cần biết, thế nhưng lão tử nói cho ngươi biết Đổng Thăng sẽ xong đời. Nếu như ngươi còn chấp mê bất ngộ, đến lúc đó nhất định sẽ xong đời cùng với Đổng Thăng kia.
Nhìn thấy bộ dáng của phụ thân như vậy, tên quần là áo lượt kia cũng biết, phụ thân không nói đùa. Sắc mặt sầu thảm, lẩm bẩm nói:
– Oan ah, con không cầm được chỗ tốt gì của Đổng Thăng. Chỉ coi như là huynh đệ mà thôi. Làm chỗ dựa cho hắn mà thôi. Con nào biết rằng Ngưu Ngũ Hoa lại có quan hệ với thái tử cơ chứ?
– Ta nhổ vào.
– Lão tử không quản chuyện hư hỏng trước kia của các ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi phải phân rõ giới hạn với Đổng Thăng. Nếu như Đổng Thăng làm những chuyện mờ ám nào, có thể nói ra bao nhiêu thì phải nói ra hết bấy nhiêu. Hiện tại không lập công chuộc tội, sau này ngươi đừng trách lấy lửa thiêu thân.
Phó thành chủ kia lạnh lùng nói.
Tên quần là áo lượt kia nghe nói phải bán đứng huynh đệ, toàn thân run lên, sắc mặt bắt đầu biến đổi, có chút xấu hổ.
– Thế nào? Không buông được sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự có cảm tình với đám bằng hữu rượu thịt kia?
Phó thành chủ cười khẩy nói:
– Đừng trách lão tử không nhắc nhở ngươi, hiện tại ngươi không nắm bắt cơ hội lấy công chuộc tội. Đến lúc đó thì cứ chờ xong đời cùng với hắn đi.
Đổng Thăng hiển nhiên không ngờ rằng, biến cố lại xảy ra nhanh như vậy.
Xế chiều hôm đó, Đổng Thăng đã quan lại của Kim Chung thành khống chế, rất nhiều việc xấu của hắn không ngừng bị người ta tố cáo ra.
Cả Đổng gia bị khống chế toàn bộ.
Mà bên Ngưu Ngũ Hoa thì tin mừng liên tiếp báo về.
Đổng Thăng bị bắt thóp, Đổng Thăng bị tịch thu gia sản, Đổng gia triệt để xong đời.
Các loại tin tức tốt có thể nói là ùn ùn kéo tới.
Ba ngày sau, số cổ phần trên tay Đổng Thăng toàn bộ đều tới tay Ngưu Ngũ Hoa, hơn nữa còn mua bằng một cái giá cực thấp, thấp tới mức khiến cho hắn cơ hồ không thể tin nổi.
Mà những tay chân Đổng Thăng xếp vào Phi Mã khách điếm cũng tan đàn xẻ nghé, bị bắt, bị nắm thóp, bị đá rời khỏi, còn có chạy trốn.
Tiểu cữu tử của Đổng Thăng cũng không thoát.
Biến cố lớn của Phi Mã khách điếm khiến cho Kim Chung thành cảm thấy đã mắt. Trước đó tất cả mọi người đều cảm thấy Đổng Thăng và Ngưu Ngũ Hoa đấu với nhau, Đổng Thăng sẽ giành chiến thắng.
Chỉ là kết quả hiện tại khiến cho tất cả mọi người không tưởng tượng nổi.
Trong lúc nhất thời các loại suy đoán về Ngưu Ngũ Hoa lan truyền. Vô số phiên bản tin đồn cũng không ngừng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Kim Chung thành.
Có người nói Ngưu Ngũ Hoa có bàn tay rất dài, có quan hệ sâu với thái tử đương triều.
Thậm chí có người nói, Ngưu Ngũ Hoa không chỉ đơn thuần có quan hệ tốt với thái tử. Còn có quan hệ mật thiết với thế lực Đế cấp của chủ thành Lưu Ly vương thành.
Trong lúc nhất thời, loại nhân vật tam lưu nhị lưu như Ngưu Ngũ Hoa ở Kim Chung thành nghiễm nhiên biến hóa, trở thành nhân vật quan trọng.
Loại địa vị tăng lên như vậy ngay cả bản thân Ngưu Ngũ Hoa cũng cảm thấy bất ngờ.
Tự nhiên hắn biết rõ tất cả chuyện này đều do “Cơ Tam công tử” mà ra. Chỉ là hắn tuyệt đối lại không ngờ rằng mặt mũi của “Cơ Tam công tử” lại lớn tới như vậy.
Trong lúc nhất thời Ngưu Ngũ Hoa cảm thấy cảm khái ngàn vạn lần. Chỉ cảm thấy tất cả biến hóa này nằm mơ hắn cũng không ngờ tới, khiến cho hắn tới bây giờ khó mà tin nổi. Hạnh phúc này tới quá đột ngột.
Mà Giang Trần tự mình chủ đạo chuyện này, lúc này đã cách Thương Vân đại quốc ngoài ngàn dặm.
Chuyện ở Kim chung thành chỉ là một ít việc xen giữa để Giang Trần hồi báo Ngưu Ngũ Hoa mà thôi. Tin tức của Ngưu Ngũ Hoa đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
Mà sự hồi báo của hắn, đối với hắn mà nói chỉ là một cái tiện tay, thế nhưng đối với Ngưu Ngũ Hoa mà nói, tuyệt đối là đại tạo hóa cải biến vận mệnh.
Đương nhiên, Giang Trần cũng có chút suy nghĩ của mình. Hắn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, về sau muốn khống chế cả Lưu Ly vương thành, đối với những đại quốc và thành trì lớn như vậy đương nhiên phải lôi kéo một chút.
Hắn giới thiệu thái tử Thương Vân đại quốc qua bên Thái Uyên các đương nhiên là cũng cân nhắc tới phương diện này. Thương Vân đại quốc ở trong những đại quốc thuộc quản hạt của Lưu Ly vương thành cũng coi như là tồn tại có thực lực nổi bật. Loại thế lực này tự nhiên càng phải lôi kéo, càng nhiều càng tốt.
Từ Lưu Ly vương thành đi tới Đan Hỏa thành cơ hồ phải trải qua hơn phân nửa khoảng cách bát vực.
Cũng may Giang Trần tu luyện các loại độn thuật, nhất là Thiên Côn lưu quang độn, bất kể là phi hành ngắn hạn hay là chạy nước rút, hay là lặn lội đường xa dùng nó đều rất tốt.
Trên đường đi Giang Trần không trêu vào bất kỳ thị phi nào, mỗi khi đi trên mặt đất đều ít xuất hiện. Cho dù là đi ngang qua địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô cũng cố gắng ngăn chặn lửa giận của mình, không có xúc động.
Hiện tại mục tiêu của hắn chỉ có hai, vốn chỉ có một mình Đan Hỏa thành, hiện tại lại có thêm Tà Nguyệt Thượng vực.
– Đan Hỏa thành, Trích Tinh bang.
Một đường bôn ba như vậy, mấy tháng sau, Giang Trần rốt cuộc cũng đi vào cảnh nội của Đan Hỏa thành trong cương vực nhân loại.
Đan Hỏa thành ở phía bắc bát vực, luận địa bàn, luận diện tích mà nói, không chút nào kém cỏi hơn Lưu Ly vương thành. Thậm chí còn lớn hơn một chút.