Bất quá, hiện giai Giang Trần căn bản không có khả năng vọng động, hắn biết rõ, mình đối với bảo vật này hiểu rõ không nhiều lắm, nếu như tùy tiện hành động, rất có thể sẽ gây tai hoạ.
Một khi đồ chơi này bộc phát, mặc dù là Giang Trần, cũng có khả năng thúc thủ vô sách.
Dù sao, trí nhớ kiếp trước cũng không phải vạn năng. Thời điểm đối mặt nguy cơ tuyệt đối, có đôi khi trí nhớ kiếp trước cũng sẽ vô lực.
Ngược lại là Thái Tuế Bạch Hổ, hai mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra rất có lòng tin. Nhìn bề ngoài, nó rất hưng phấn.
Chứng kiến Thái Tuế Bạch Hổ như vậy, trong nội tâm Giang Trần mới có chút lực lượng.
Hắn biết, thiên hạ to lớn, rất nhiều chuyện đều tồn tại tương sinh tương khắc. Nơi này, đối với người khác mà nói, có lẽ là một đại hung chi địa.
Nhưng mà đối với Thái Tuế Bạch Hổ, càng là địa phương hung thần khắc nghiệt, càng là địa phương nó ưa thích. Dù sao, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, bản thân là chủng tộc chủ sát.
Thái Tuế Bạch Hổ ở thế giới dưới lòng đất, không ngừng khiêu dược, tiết tấu phi thường chuẩn xác. Chứng kiến Thái Tuế Bạch Hổ càng ngày càng hưng phấn, Giang Trần biết, Thái Tuế Bạch Hổ đã tiến vào trạng thái.
Giang Trần nằm ở trên lưng Thái Tuế Bạch Hổ, cũng âm thầm quan sát thế giới dưới lòng đất này. Không thể không nói, cái thế giới dưới lòng đất này, phi thường tĩnh mịch, phi thường quỷ dị.
Thoạt nhìn, như tiến vào một nhân thể, có đủ loại khí quan, có đủ loại mạch lạc, lộ ra cực kỳ quỷ dị.
– Thế giới dưới lòng đất của Vân Đà Sơn này, ngược lại là không giống bình thường.
Giang Trần cũng là người thường xuyên hành tẩu ở thế giới dưới lòng đất, năm đó hắn dựa vào Phệ Kim Thử nhất tộc, dựa vào Băng Hỏa Yêu Liên, ở thế giới dưới lòng đất cũng rất thành thạo.
Thế nhưng mà ở chỗ này, hắn lại không dám xem thường chút nào.
Hắn biết rõ, vùng này, những ánh sáng âm u hiện ra sắc thái quỷ dị kia, tùy thời tùy chỗ có thể đối với hắn hình thành uy hiếp trí mạng.
Càng thâm nhập, không khí chung quanh càng âm u, ẩm ướt, cho người một loại cảm giác cực kỳ tối tăm phiền muộn.
Cùng lúc đó, sát khí dưới mặt đất, cũng càng ngày càng đậm.
Giang Trần phóng nhãn nhìn lại, loại cảm giác này, giống như mình hành tẩu ở thế giới U Minh, bốn phía phát ra ánh sáng âm u quỷ dị, như là Quỷ Hỏa trong truyền thuyết, một đám một đám, từng loạt từng loạt, nhìn vẻ ngoài liền để cho người mao cốt tủng thiên.
Một lát sau, bước chân của Thái Tuế Bạch Hổ rốt cục thả chậm.
– Trần thiếu, thấy được không?
Thái Tuế Bạch Hổ truyền âm.
Giang Trần theo ánh mắt của Thái Tuế Bạch Hổ nhìn lại, chỉ thấy khu vực cuối tầm mắt, có một cột sáng cực kỳ đồ sộ, như cầu vồng dưới mặt đất, như cây cầu nối ngang đông tây, uốn lượn xoay quanh ở phía trước, hai đầu hoàn toàn nhìn không tới giới hạn…
– Đây là… Đây là một địa mạch nguyên vẹn sao?
Giang Trần nghẹn ngào hỏi.
– Đúng vậy.
Thái Tuế Bạch Hổ gật gật đầu.
– Thoạt nhìn giống như không xa, nhưng muốn đi qua, liền không dễ dàng. Kỳ thật khoảng cách không gian cách chúng ta rất xa, chỉ có điều bởi vì thị giác, giống như cách chúng ta rất gần. Trần thiếu, đến nơi đây, ta cũng không dám đi qua.
Thái Tuế Bạch Hổ nghiêng đầu, nhìn cầu vồng phía xa như là đi thông một vị diện khác, hai mắt cũng tràn đầy hướng về.
– Ngươi cũng không dám?
Giang Trần giật mình.
– Ân, nếu như ta đột phá Thiên Vị, có lẽ có thể miễn cưỡng xông vào một lần.
Thực lực của Thái Tuế Bạch Hổ đang chậm rãi thức tỉnh, nhưng dù sao còn không có đột phá Thiên Vị.
Đương nhiên, nó cách Thiên Vị, chỉ là một bước ngắn.
– Vậy ngươi muốn bao lâu mới có thể đột phá Thiên Vị?
Giang Trần nhịn không được hỏi.
– Ở nơi này, ta cảm thấy rất thích hợp ta tu luyện. Có lẽ, mười ngày nửa tháng, liền có thể làm được. Lại chậm một chút, cũng sẽ không vượt qua ba tháng.
Giang Trần nghĩ nghĩ, cách thiên tài luận kiếm, còn có ba bốn tháng thời gian, muốn đợi Tiểu Bạch đột phá Thiên Vị, cũng là chờ được.
Bất quá, nếu như Tiểu Bạch tu luyện, hắn ở chỗ này an toàn, sẽ không được bảo đảm. Vạn nhất Tiểu Bạch dẫn động các loại cấm chế tự nhiên của thế giới dưới lòng đất, hắn trong thời gian ngắn cũng tìm không thấy phương pháp phù hợp xử lý rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Trần lại nói:
– Tiểu Bạch, nói như vậy, ngươi trước tiên ở nơi này tu luyện. Ta ở bên ngoài chờ tin tức tốt của ngươi?
Thái Tuế Bạch Hổ nghĩ nghĩ, chân thành nói:
– Trần thiếu, lúc ta tu luyện, không chiếu ứng được ngươi, cũng không biết có làm cho vùng này biến hóa hay không. Cho nên, ngươi ở bên ngoài sẽ an toàn hơn.
Giang Trần cũng biết đây là tình hình thực tế, lập tức gật đầu:
– Đi, ta đi ra ngoài trước. Ngươi cứ ở nơi này tu luyện. Đến lúc đó nếu như ngươi đột phá, chúng ta ở bên ngoài tập hợp, nếu như ngươi không đột phá, ta ở bên ngoài chờ ngươi, như thế nào?
Đây là phương án giải quyết tốt nhất trước mắt. Nói thật, Giang Trần chứng kiến một đầu địa mạch đồ sộ, trong lòng cũng cực kỳ rung động.
Nếu như có thể, hắn dĩ nhiên muốn đào móc địa mạch này ra, hắn biết rõ, loại địa mạch hoàn mỹ này, tất sẽ ẩn chứa tài nguyên khoáng sản vô tận, nếu có thể chiếm dụng, sẽ là tài phú không cách nào đánh giá, cũng không phải Giang Trần ham tài phú, mà là hắn biết rõ, địa mạch này chất chứa bảo vật, có lẽ tương lai rất hữu dụng.
Mặc dù Giang Trần không có cùng Ma tộc giao chiến qua, nhưng hắn biết Ma tộc cường đại. Bất Tử Chi Thân của Ma tộc, là rất khó có thể giết chết.
Có lẽ, khoáng thạch ở đây, tài nguyên khoáng sản ở đây, nếu như có thể khai thác ra, khi đối phó Ma tộc, biết đâu thành lợi khí chém giết Ma tộc tốt nhất thì sao.
Đương nhiên, hiện tại chỉ là một phỏng đoán của Giang Trần, có thể thực hiện hay không, lại khó mà nói.
Giang Trần cũng không có đem tâm tư nói cho Thái Tuế Bạch Hổ, dù sao, Thái Tuế Bạch Hổ còn ngây thơ, nói những chuyện này với nó, nó chưa chắc có thể lý giải.
Bất quá, nó là Giang Trần nuôi dưỡng, Thái Tuế Bạch Hổ đối với Giang Trần cực kỳ ỷ lại, phi thường có cảm tình.
Nếu như Giang Trần yêu cầu gì với nó, Thái Tuế Bạch Hổ nhất định sẽ không chút do dự làm theo.
Lập tức, Giang Trần theo Thái Tuế Bạch Hổ đi ra. Đến bên ngoài, Giang Trần nói:
– Tiểu Bạch, là khu vực này, đến lúc đó, chúng ta không gặp không về.
– Trần thiếu, ngươi phải cẩn thận. Ở chỗ này không nên xông loạn.
Tiểu Bạch dùng ngữ khí như đại nhân, dặn dò lấy Giang Trần.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
– Ngươi cũng cẩn thận một chút, tuy nơi này rất thích hợp ngươi, nhưng ngươi không thể phớt lờ. Ngươi là Thái Tuế Bạch Hổ, phải cùng Long huynh quyết tranh hơn thua.
Tiểu Bạch ưỡn ngực, con mắt sáng ngời, rầm rì nói:
– Hừ hừ, đợi lần sau nhìn thấy đại Long, nhất định phải làm hắn chấn động!
Sự tình khác Tiểu Bạch không quá mưu cầu danh lợi. Nhưng mà cùng Long Tiểu Huyền long tranh hổ đấu, chuyện này nó lại rất xem trọng.
Ý nghĩ thế này, giống như là bẩm sinh. Là đến từ bản năng tự tôn của Bạch Hổ nhất tộc.
Long tộc, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, đây đều là Tứ đại Thần Thú, lẫn nhau tầm đó, huyết mạch đều không sai biệt lắm. Cho nên, Thái Tuế Bạch Hổ vẫn coi Long Tiểu Huyền là đối thủ cạnh tranh.