Vân Niết trưởng lão lại bỗng nhiên nói:
– Ta ngược lại cảm thấy, không nên triệt tiêu lôi đài a.
– Ân?
Ba người khác đều có chút khó hiểu nhìn Vân Niết trưởng lão, không phải đã thỏa đàm điều kiện sao?
Vân Niết trưởng lão gật gật đầu:
– Lần đan đấu này, thế đã phải làm, triệt tiêu lôi đài, sẽ không cách nào diệt trừ Tâm Ma của bọn hắn. Ta ngược lại cảm thấy, đây là một cơ hội.
– Cơ hội? Chỉ giáo cho?
Liên Thành trưởng lão trầm ngâm hỏi.
– Thẩm Thanh Hồng này, tâm cao khí ngạo, nếu như Giang Trần triệt tiêu lôi đài, hắn tất còn có thể gây sóng gió, cảm thấy Giang Trần e ngại hắn, cái này đối với Giang Trần không ổn; mà Thẩm Thanh Hồng không gặp được một chút ngăn trở, tính cách tự cao tự đại, tất cũng không cách nào đạt được thay đổi, kỳ thật chẳng khác gì Tâm Ma không trừ, cái này đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, đồng dạng cũng không ổn. Ta cảm thấy, trận chiến này nên tiến hành, cục diện tốt nhất là bất phân thắng bại. Hai đại Thần Đỉnh quyết đấu, thiên cổ giai thoại, hai đại thiên tài quyết đấu, thế tất khiến cho Đan Càn Cung hiếu kỳ, để cho bọn hắn đối với thiên tài tông môn càng thêm hướng về, cái này đối với người trẻ tuổi đồng dạng có tác dụng xúc tiến, có thể tăng cường cảm giác quy túc tông môn của bọn hắn.
– Bất phân thắng bại?
Đan Trì cung chủ cùng Liên Thành trưởng lão liếc nhau, ẩn ẩn cảm thấy Vân Niết trưởng lão nói, cũng có phần đạo lý.
– Đúng, là bất phân thắng bại, để cho Thẩm Thanh Hồng biết khó mà lui, lại không đến mức quét mặt mũi. Đã giữ lại mặt mũi của Thẩm Thanh Hồng, lại bảo toàn mặt mũi của Giang Trần. Đồng dạng, có thể làm cho Thẩm Thanh Hồng hiểu rõ một chút, sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cái này đối với tương lai hắn phát triển, rất có lợi.
Vân Niết trưởng lão bổ sung nói.
Thẩm Thanh Hồng phát triển đến nay, vấn đề lớn nhất là quá mức tự đại, trong trẻ tuổi tông môn, không có người chính thức để cho hắn cảm nhận được cảm giác bị thất bại, không có người để cho hắn cảm thấy không thể chiến thắng.
Từ chính diện mà nói, để cho hắn càng tự tin.
Nhưng từ góc độ mặt trái xem, kỳ thật cũng dưỡng thành tính cách tự đại mù quáng của Thẩm Thanh Hồng.
Đan Trì cung chủ ung dung cười cười, tựa hồ đã minh bạch cái gì.
– Vân Niết, đề nghị này của ngươi không tệ. Bất quá, muốn bất phân thắng bại, nói dễ vậy sao?
Liên Thành trưởng lão cũng gật đầu:
– Đúng vậy, kết quả ngang tay, cố nhiên là hoàn mỹ. Nhưng vạn nhất không đắn đo tốt, liền có khả năng phân ra thắng bại.
Ánh mắt của Vân Niết trưởng lão khoan thai, nhìn về phía Giang Trần, trên mặt giống như cười mà không phải cười nói:
– Có thể làm được hay không, phải hỏi Giang Trần rồi.
Giang Trần sờ lên mũi, cười khổ nói:
– Vân Niết trưởng lão, ngươi cũng quá khảo nghiệm ta đi à nha?
– Ha ha, Giang Trần, ta biết rõ, ngươi khẳng định có biện pháp làm được.
Giang Trần thở dài:
– Ta sao có loại cảm giác lên phải thuyền giặc a?
Đan Trì cung chủ cười ha hả:
– Giang Trần, sảng khoái một chút đi, ngươi nói có được hay không.
– Ta có thể nói không được sao?
Giang Trần buồn khổ hỏi.
Liên Thành trưởng lão cười nói:
– Nếu như trận chiến này thế hoà không phân thắng bại, điều kiện trước kia, lão phu tăng thêm ba thành.
– Ta thêm vào năm ngàn thượng phẩm Nguyên Linh Thạch.
Đan Trì cung chủ cười ha ha nói.
Vân Niết trưởng lão thấy thế, cười nói:
– Ta cũng không thể keo kiệt, lại thêm năm ngàn thượng phẩm Nguyên Linh Thạch a.
Đan Trì cung chủ cười nói:
– Giang Trần, hiện tại được chưa?
Giang Trần mặt mày hớn hở:
– Cái này không sai biệt lắm đã thành a? Ta từ tục tĩu nói trước, sau đó không cho phép quỵt nợ.
Đan Trì cung chủ cũng cố ý xụ mặt:
– Nhớ kỹ, phải là thế hoà không phân thắng bại. Không phải thế hoà, ta sẽ không nhận nợ.
Giang Trần cười hắc hắc:
– Yên tâm yên tâm, vì phát tài, khẳng định thế hoà không phân thắng bại.
Đan Trì cùng Vân Niết trưởng lão chứng kiến Giang Trần như vậy, đều cười một tiếng. Tuy Liên Thành trưởng lão cũng tươi cười, nhưng lại cảm thấy hoảng sợ.
– Kẻ này, đến cùng thiên phú đan đạo cao bao nhiêu? Hắn dám đáp ứng như vậy, thiên phú cùng tu vi đan đạo, đích thị là viễn siêu Thanh Hồng. Nếu không, hắn ở đâu ra lực lượng đáp ứng? Thế hoà không phải ngươi muốn là được. Nếu như không có thiên phú cùng thực lực hơn người, làm sao đắn đo tốt hỏa hầu?
Cảm thấy rung động, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Tốt, lão phu ở trong động phủ chờ tin lành.
Liên Thành trưởng lão cũng thừa nhận, đề nghị của Vân Niết trưởng lão là tốt nhất.
Huỷ bỏ lôi đài, kỳ thật còn không bằng lẫn nhau chiến một trận. Mà thế hoà không phân thắng bại, là lựa chọn tốt nhất.
Đã có thể làm cho Thẩm Thanh Hồng biết khó mà lui, lại không đến mức mất mặt xấu hổ, để cho trong nội tâm Thẩm Thanh Hồng bịt kín bóng mờ.
Sau khi Tam đại cự đầu rời đi, Giang Trần thật sự là mở cờ trong bụng.
Lần này thật đúng là thu hoạch cực lớn.
Tam đại cự đầu, tổng cộng xuất ra hai vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, hơn nữa những Linh Thạch nguyên lai kia, đủ phát huy năm thành công lực của Cửu Môn Phần Thiên Trận.
Vốn Giang Trần tưởng tượng, là thúc dục ba thành uy lực của trận pháp.
Nếu như có thể thúc dục năm thành, vậy thì càng hoàn mỹ, đủ phòng ngự cường giả Thiên Thánh rồi.
Cái này đối với Giang Trần mà nói, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão trở về không lâu, liền đưa thượng phẩm Nguyên Linh Thạch tới, hiển nhiên, bọn hắn đối với Giang Trần rất có lòng tin, sớm đưa Linh Thạch đến.
Dù Giang Trần không hoà, bọn hắn cũng quả quyết không cần trở về.
Đây là một loại cổ vũ của hai vị cự đầu đối với Giang Trần, bọn hắn rất hiểu rõ Giang Trần, biết Giang Trần lấy Linh Thạch làm thẻ đánh bạc, đáp ứng yêu cầu của Liên Thành trưởng lão, nhất định là bởi vì nhu cầu cấp bách Linh Thạch.
Cho nên, bọn hắn làm như vậy, thật ra là biến tướng trợ giúp Giang Trần, dùng một loại phương thức không để lại dấu vết cho Giang Trần một ít ủng hộ.
Giang Trần tự nhiên biết rõ điểm này.
– Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, đều là hiền giả quang minh lỗi lạc. Bọn hắn đối với ta như thế, Giang Trần ta cũng không phải người vô tình. Nhất định phải toàn lực trợ giúp bọn hắn thực hiện nguyện vọng vĩ đại.
Giang Trần biết rõ, bất kể là Đan Trì cung chủ hay Vân Niết trưởng lão, bọn hắn đều kỳ vọng Đan Càn Cung phồn vinh mạnh mẽ, phát triển trở thành Tam phẩm tông môn, trùng kiến Vạn Tượng đế quốc, nhất thống Vạn Tượng Cương Vực.
– Ngày khác, nếu như ta muốn ly khai Đan Càn Cung, nhất định phải giúp bọn hắn hoàn thành tâm nguyện này.
Trong lòng Giang Trần thầm hạ quyết tâm.
– Liên Thành trưởng lão, thoạt nhìn cũng không phải loại đại gian đại ác, chỉ là một lão giả so sánh bao che cho con. Bất quá, hắn là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, nhất định không có khả năng như Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão cùng ta thành khẩn tương đối như vậy. Hắn hứa hẹn thù lao, nhất định phải sau ta và Thẩm Thanh Hồng đánh một trận xong, mới có thể đưa tới.
Thế hoà không phân thắng bại