Không thể không nói, cái này đối với Giang Trần mà nói, là một ván bài chưa bao giờ có.
Cái này đồng dạng là một lần khảo nghiệm.
Bất quá Giang Trần có lòng tin.
Đã có ước định, Giang Trần tự nhiên càng thêm nhiệt tình. Đây chính là quan hệ đến hai vạn Linh Thạch, còn có một đống lớn thù lao a.
Đồng thời, Giang Trần cũng vì Thẩm Thanh Hồng cảm thấy bi ai. Một thiên tài Chí Tôn, vậy mà hỗn đến trình độ lão sư võ đạo âm thầm thu mua đối thủ.
Thẩm Thanh Hồng này, cũng không biết là mệnh tốt, hay là quá ít bị gõ rồi.
Xế chiều hôm đó, Thẩm Thanh Hồng liền bắn tiếng.
Sáng sớm ngày mai, Thẩm Thanh Hồng sẽ đích thân đến ngoài động phủ Giang Trần, cùng Giang Trần quyết sống mái.
Tin tức này vừa phóng xuất, toàn bộ Đan Hà Cốc sôi trào.
Thẩm Thanh Hồng ở Đan Hà Cốc, là tồn tại chí cao vô thượng, là tồn tại gần như Thần Thoại.
Cơ hồ từng người trẻ tuổi Đan Hà Cốc, nếu như cần phải để bọn hắn lấy ra một thần tượng làm mình hâm mộ ghen ghét, trong mười cái, chí ít có bảy tám người chọn Thẩm Thanh Hồng.
Những người còn lại, hoặc lựa chọn Quân Mặc Bạch, hoặc lựa chọn Giang Trần gần đây danh tiếng cực thịnh.
Nhưng mà, Thẩm Thanh Hồng trải qua thời gian dài hình thành ưu thế, hơn nữa hắn xuất thân hiển hách, chỗ dựa cường đại, cơ hồ khiến người trẻ tuổi Đan Hà Cốc đều đạt thành nhận thức chung…
Thẩm Thanh Hồng này, có nhiều khả năng là Đan Càn Cung cung chủ đời sau.
Dù không phải, cũng là một trong những người được đề cử.
Mà thiên tài đỉnh cấp độc nhất vô nhị như vậy, lại muốn cùng Giang Trần quyết thắng đan đấu.
Trong lúc nhất thời, ở Đan Hà Cốc, tràn ngập các loại kinh ngạc, ngờ vực vô căn cứ, khiếp sợ, cuồng nhiệt…
– Giang Trần này, thực sự lợi hại như vậy? Ngay cả Thẩm sư huynh cũng phải đích thân xuất thủ?
– Thiên phú đan đạo của Thẩm sư huynh đến cùng như thế nào, vẫn là mê đề. Lần này, hắn rốt cục muốn xuất thủ sao?
– Thực hâm mộ Giang Trần kia a, cho dù lần này hắn bại, cũng là tuy bại nhưng vinh.
– Hoàn toàn chính xác, Giang Trần này thật sự là thần kỳ, cơ hồ là một bước lên mây.
– Người ta là có bản lĩnh, bằng không thì không tiến vào động phủ Chí Tôn khu được. Hơn nữa, nghe nói gần đây người đi khiêu chiến hắn, kể cả Thân Tam Hỏa, đều bại trận a.
– Đều là tin đồn, có mấy người tận mắt nhìn thấy? Ta không phục Giang Trần này.
– Ta cũng không phục, một đệ tử từ bên ngoài đến, dựa vào cái gì đoạt danh tiếng?
– Còn có Mộc Cao Kỳ kia, ta cũng rất kỳ quặc. Như thế nào bỗng nhiên tầm đó liền thành Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa?
– Giang Trần này, sẽ không thật sự có người hỗ trợ ăn gian chứ? Nhìn xem lần này Thẩm sư huynh hành hạ hắn như thế nào.
Từ trong đáy lòng, những đệ tử hạch tâm của Đan Hà Cốc này, nhất thời vẫn là không tiếp thụ được Giang Trần.
Bọn hắn cùng Giang Trần không có tư oán gì, chỉ là thuần túy không tiếp thụ được một nhân vật mới, đột nhiên trở nên mạnh như vậy, áp qua toàn bộ bọn họ.
Cái này thuần túy là một loại cảm xúc không phục, có khả năng là hâm mộ, có khả năng là ghen ghét, cũng có khả năng là đỏ mắt.
Bất quá, vẫn còn có một bộ phận đệ tử hạch tâm có lý trí, thông qua bọn hắn quan sát, xác định Giang Trần tuyệt đối không thể nào ăn gian, mà là có thực học.
Đương nhiên, loại đệ tử hạch tâm có lý trí này, bọn hắn tự nhiên không có khả năng đứng ra thay Giang Trần phân biệt.
Giang Trần cũng không để ý ngoại giới dư luận xôn xao, những tin đồn kia, trong mắt hắn đều là phù vân. Chỉ có hai vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch kia, mới là chỗ tốt thật sự.
Hắn đã không thể đợi được chờ Thẩm Thanh Hồng đến cửa khiêu chiến.
Sau khi Thẩm Thanh Hồng lấy được Thiên Cực Đỉnh, cũng không có trước tiên đi tới chỗ Giang Trần, mà trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Thanh Hồng mang theo rất nhiều thủ hạ, giết đến động phủ của Giang Trần, chuẩn bị cùng Giang Trần quyết sống mái.
Đến cửa ra vào, lại phát hiện Giang Trần căn bản không có chờ ở nguyên chỗ.
Cái này để cho Thẩm Thanh Hồng có chút chuẩn bị không kịp.
Ngày hôm qua hắn đã phát ra thông cáo, muốn khiêu chiến Giang Trần. Ở hắn xem ra, Giang Trần nên chờ đợi mình mới đúng.
Nào nghĩ đến, hắn lại phát hiện, mình có chút một bên tình nguyện rồi. Giang Trần này, so sánh với thiên tài khác của Đan Hà Cốc, căn bản là không theo như lẽ thường an bài.
Nếu như đổi lại bất kỳ một thiên tài nào của Đan Hà Cốc, nghe nói Thẩm Thanh Hồng muốn giá lâm, nhất định sẽ sớm chờ ở chỗ đó.
– Tiểu tặc Giang Trần này, quả nhiên là đáng giận.
Nhung Tử Phong thấy thế, thật sự là tức không chỗ đánh.
Nhiếp Trùng nói với Thẩm Thanh Hồng:
– Thẩm sư huynh, ta đi gọi trận.
Thẩm Thanh Hồng khoát tay chặn lại, sắc mặt lạnh lùng:
– Đừng nóng vội, tiểu tử này là cố ý chơi tâm lý chiến, muốn tiêu hao nhuệ khí của ta, ta há có thể như hắn mong muốn?
– Chúng ta đợi sao?
Nhiếp Trùng có chút không xác định hỏi.
– Đợi?
Thẩm Thanh Hồng vung tay lên:
– Các ngươi thông cáo toàn bộ Đan Hà Cốc, nói ta canh giữ ở trước cửa ra vào động phủ của Giang Trần, chờ Giang Trần xuất chiến. Nếu như hắn không ra, là chột dạ e ngại.
Nhung Tử Phong đại hỉ:
– Diệu a, Giang Trần muốn chơi tâm lý chiến, chiêu này của Thẩm sư huynh ngươi, lại đem áp lực đổ qua bên kia, xem hắn còn làm rùa đen rút đầu thế nào.
Thẩm Thanh Hồng cười ngạo nghễ, khoanh chân mà ngồi, không hề lên tiếng.
Hiện tại hắn so với ai khác đều tinh tường, Giang Trần không phải một đối thủ đơn giản.
Trận chiến này, mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Bọn người Nhung Tử Phong vừa muốn đi thông cáo, động phủ của Giang Trần liền ung dung mở ra. Giang Trần ngáp một cái, đưa tay ra vỗ lưng mỏi, vẻ mặt nhập nhèm chưa tỉnh đi ra.
– Tới sớm như vậy?
Vẻ mặt Giang Trần mờ mịt liếc nhìn Thẩm Thanh Hồng, ngữ khí đột nhiên cả kinh:
– Ơ, đây không phải Thẩm sư huynh sao?
Thẩm Thanh Hồng sao lại không biết Giang Trần là cố ý.
– Giang Trần, không cần nói nhãm. Một trận chiến này, ngươi trốn không được.
Giang Trần lại duỗi lưng một cái, ân cần hỏi thăm:
– Thẩm sư huynh, ngươi mang theo bao nhiêu Linh Thạch?
Sắc mặt Thẩm Thanh Hồng trầm xuống, Giang Trần này tựa như thần giữ của, ba câu không rời Linh Thạch, nào có phong độ như một đệ tử thiên tài a.
– Không có Linh Thạch, ta sẽ không phụng bồi a.
Giang Trần lầm bầm một câu.
– Đợi một chút, ta đi rửa mặt đã. Từ tục tĩu nói trước, dùng địa vị của Thẩm sư huynh ngươi, không có một vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, ta sẽ không bồi ngươi chơi.
Nói xong, Giang Trần chậm rãi đi vào.
Chứng kiến động phủ của Giang Trần đóng cửa lần nữa, Thẩm Thanh Hồng tu dưỡng lại tốt, cũng nhịn không được có loại xúc động bạo tẩu.
Giang Trần này, cũng quá bại hoại đi. Cái thái độ kia, hoàn toàn xem đệ nhất thiên tài như mình là cỏ rác a. Ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có.
Mở miệng ngậm miệng là Linh Thạch, Giang Trần này là tiền quỷ nhập vào thân sao?