Cũng may, một vạn Linh Thạch đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, chỉ là nhổ sợi lông trên đùi mà thôi.
Mặc kệ lần này Giang Trần chơi mánh khóe như thế nào, Thẩm Thanh Hồng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Hắn muốn xé mở mặt nạ của Giang Trần, triệt để dẫm nát dưới chân.
Giết một người răn trăm người.
Ước chừng sau nửa canh giờ, lúc này Giang Trần mới chậm chạp hiện thân.
– Thẩm sư huynh, một vạn Linh Thạch, trước lấy ra nhìn xem. Bằng không thì ta trở về động phủ ngủ tiếp.
Thẩm Thanh Hồng khinh miệt cười cười, vung tay lên, sớm có thủ hạ mang một vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch lên.
– Giang Trần, tầm mắt của ngươi, cũng chỉ giá trị chút Linh Thạch như vậy. Ngươi có thể thắng ta, Linh Thạch này đều là của ngươi.
Giang Trần cười hắc hắc nói:
– Ta véo chỉ tính toán một cái, Thẩm sư huynh là đệ nhất thiên tài, thắng ngươi thật không dễ dàng a. Nhiều lắm là cùng ngươi đánh ngang.
Thẩm Thanh Hồng nào biết đây là bẫy rập ngôn ngữ của Giang Trần, hừ lạnh một tiếng:
– Nếu ta không thể đánh bại ngươi, tính toán ta thua, Linh Thạch này, đều là của ngươi.
Con mắt Giang Trần sáng ngời:
– Thật vậy chăng?
– Tất cả mọi người nghe cho kỹ a. Nếu như ta may mắn có thể cùng Thẩm sư huynh chiến ngang tay, hắn sẽ đưa ta một vạn Linh Thạch làm lễ gặp mặt.
Thẩm Thanh Hồng thấy Giang Trần để ý Linh Thạch như vậy, trong nội tâm cảm nhận đối với Giang Trần, lại thấp một tầng.
– Giang Trần này, ở địa phương nông thôn là nghèo đến sợ rồi sao? Tầm mắt thấp như thế, chỉ biết Linh Thạch Linh Thạch. Nhân vật bậc này, dù có chút thiên phú, ngày khác tiền đồ cũng tất có hạn. Chỉ sợ còn không bằng Quân Mặc Bạch. Mà thôi, hôm nay đánh xong, ta sẽ không để ý tới những thị phi này, chuyên tâm trùng kích Thánh Cảnh.
Thẩm Thanh Hồng thập phần xem thường Giang Trần, đánh giá càng thêm thấp.
Giang Trần tự nhiên đoán được tâm lý của Thẩm Thanh Hồng, nhưng không nói phá.
– Thẩm sư huynh, ngươi cũng đã chờ lâu như vậy. Nói đi, lần này ngươi định đánh cuộc như thế nào?
Giang Trần nói ra lời này, Thẩm Thanh Hồng thiếu chút nữa chảy nước mắt. Thật vất vả a, rốt cục đợi đến những lời này rồi.
– Giang Trần, đánh giá trình độ thiên phú của một Đan sư, cuối cùng nhất vẫn là dựa vào trình độ luyện đan. Ta với ngươi đánh bạc luyện đan, một ván quyết thắng thua.
Thẩm Thanh Hồng đi thẳng vào vấn đề nói.
Giang Trần gật đầu, lạnh nhạt hỏi:
– Đánh cuộc luyện đan, có thể. Không biết ngươi định luyện đan gì?
Thẩm Thanh Hồng nói:
– Luyện đan gì, ta nói không tính, ngươi nói cũng không tính. Tuyển a.
– Tuyển như thế nào?
– Ngươi ra năm loại đan phương, ta ra năm loại đan phương. Sau đó từ trong mười loại đan phương, tùy cơ hội chọn ra một loại. Như vậy công bình nhất.
Thẩm Thanh Hồng ngược lại không giống Thân Tam Hỏa, hắn trời sinh cao ngạo, khinh thường dùng tiểu thông minh đến chiếm tiện nghi của Giang Trần.
Điểm này, Giang Trần vẫn là rất thưởng thức.
Thẩm Thanh Hồng đã nói như vậy, Giang Trần cũng không phản đối, mà cười nói:
– Vậy vạn nhất đan phương chúng ta lấy ra, đều là loại hiếm, đối phương chưa thấy qua thì sao?. ?hanh ?à không có q?ảng cáo, chờ gì tì? ngay # ?r???r?yệ n.?n #
– Cho nên đan phương này phải không thể quá hiếm, ai đưa ra đan phương, người đó nhất định phải lấy ra nguyên vật liệu luyện chế đan dược này.
Đan phương của ai, người đó ra tài liệu, vậy cũng công bình, tránh chuyện có người cố ý lấy ra đan phương lạ.
Giang Trần nghĩ nghĩ, biết rõ Thẩm Thanh Hồng này đến có chuẩn bị.
– Được rồi, theo ngươi.
Đối với luyện chế đan dược gì, Giang Trần là không thèm để ý. Thủ đoạn của hắn trên đan đạo, cũng không phải Thẩm Thanh Hồng có thể dự đoán.
Giang Trần nghĩ nghĩ, viết ra năm loại đan phương.
Thẩm Thanh Hồng cũng chuẩn bị năm loại đan phương, toàn bộ nhét vào trong một cái ống trúc. Bên Giang Trần thì Mộc Cao Kỳ xuất mã, bên Thẩm Thanh Hồng, là Nhiếp Trùng xuất mã.
Hai người phân biệt lắc lư ống trúc, xáo trộn mười bộ đề. Bởi vậy, ai cũng không tồn tại vấn đề ăn gian.
– Ai đến bốc ra?
Thẩm Thanh Hồng hỏi.
Giang Trần cười nói:
– Tùy ý, ngươi tới đi.
– Ngươi tới.
Thẩm Thanh Hồng nhíu mày, hắn sẽ không lưu lại cho người tay cầm ăn gian.
Hai người đang chối từ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng cười tiêu sái:
– Nếu như nhị vị tin được, ta đến bốc a.
Người nói chuyện, là Quân Mặc Bạch đứng cách hơn trăm mét, một thân nho sinh, đong đưa quạt xếp, cho người một loại cảm giác phong độ nhẹ nhàng.
– Lăng Sư muội, ngươi đã đến rồi, thì giúp đi.
Đột nhiên Thẩm Thanh Hồng hướng một chỗ khác mở miệng, cự tuyệt Quân Mặc Bạch xung phong nhận việc.
Lăng Bích Nhi vốn là đứng xa xa quan sát, lại bị Thẩm Thanh Hồng gọi phá hành tung, cũng không né tàng, từ chỗ tối đi ra.
Một thân áo trắng thắng tuyết, lạnh lùng như băng, như một tòa Băng Sơn đập vào mặt.
Mà phía sau, là một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt như nữ đồng, hung khí lại kinh người. Thiếu nữ này mặc váy ngắn da báo, lộ ra hai đùi tuyết trắng, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Một bước lay động, hung khí trước ngực run run, càng là sóng cả mãnh liệt, phong quang vô hạn.
Thiếu nữ này đi theo sau lưng Lăng Bích Nhi, là bào muội Lăng Huệ Nhi của nàng.
Đôi tỷ muội này, một cái khí chất như sương, cho người cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm. Cái khác thanh xuân gợi cảm, tràn ngập sức sống thiếu nữ.
Trên khí chất, là hoàn toàn bất đồng.
– Giang Trần, để cho Lăng sư muội rút thăm, ngươi không ngại chứ?
Thẩm Thanh Hồng là cố ý chèn ép Quân Mặc Bạch, bỏ qua Quân Mặc Bạch chủ động xin đi giết giặc.
Giang Trần tùy ý cười cười:
– Dù Thẩm sư huynh ngươi tới rút ra, ta cũng không để ý. Huống chi là Lăng sư tỷ?
Tuy tính cách của Lăng Bích Nhi lãnh đạm, cho người một loại cảm giác Băng Sơn mỹ nhân. Nhưng mà nhân phẩm rất đáng tin.
Lăng Bích Nhi mặt không biểu tình, tiến lên đây, cũng không nói chuyện, vươn ngọc thủ, dò xét vào trong ống trúc, lấy ra một lạp hoàn.
Ngược lại là Lăng Huệ Nhi kia, nghiêng cái đầu nhỏ, giống như cười mà không phải cười nhìn Giang Trần:
– Giang Trần, làm sao ngươi biết tỷ tỷ của ta là sư tỷ của ngươi? Chẳng lẽ tuổi của ngươi còn nhỏ hơn tỷ tỷ sao?
Giang Trần không nghĩ tới Lăng Huệ Nhi này sẽ hỏi ra vấn đề ấy, cười một tiếng:
– Người nhập môn trước là lớn, gọi một câu sư tỷ, dùng thực lực cùng địa vị của lệnh tỷ, chắc hẳn là làm được.
Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:
– Ngươi cái tên này, không thể tưởng được miệng ngọt như vậy. Khó trách tỷ tỷ ta nói, ngươi là một nhân vật.
Lăng Bích Nhi biểu lộ phát lạnh, quát lớn:
– Huệ nhi, lui ra, ở đây nào có phần cho ngươi lắm miệng?
Lăng Huệ Nhi le lưỡi, làm một cái mặt quỷ, hướng Giang Trần nói:
– Giang Trần, ta xem trọng ngươi a, nhớ kỹ, nếu như ngươi thắng, phải dạy ta luyện đan.
Nói xong, cười hì hì, thối lui đến sau lưng tỷ tỷ, như một tiểu hài tử phạm vào sai lầm, ở sau lưng Lăng Bích Nhi thành thành thật thật, mặc cho Lăng Bích Nhi quở trách.
– Đại Mộng Thiên Thu đan.
Lạp hoàn bị mở ra, đan phương bên trong hiển. Thẩm Thanh Hồng lộ vẻ mĩm cười:
– Giang Trần, xem ra vận khí đứng ở bên ta, Đại Mộng Thiên Thu đan này, là đan phương ta ra.