Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Kỳ Đế vội đi qua thấy Vĩnh Liên sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền không còn sinh khí, yếu ớt như trang giấy liền sai người nâng Vĩnh Liên đưa về cung điện của nàng ta.
Có thái giám tới Thái Y Viện thỉnh ngự y, Hiền phi tới theo, ngự y cũng thở hổn hển chạy tới tiến vào bắt mạch. Hiền phi nôn nóng đứng bên cạnh nhìn nữ nhi mà hốc mắt chứa đầy nước.
Khám xong ngự y vẫn nói những lời đó. Vĩnh Liên công chúa từ nhỏ thân thể yếu đuối, ưu tư quá độ, hơn nữa chịu kinh hách mới té xỉu. Phương thuốc cũng không kê lại, trước đó đã kê nên cứ chiếu theo đó là có thể dùng.
Kỳ Đế ánh mắt phức tạp nhìn Vĩnh Liên, Vĩnh Liên còn chưa tỉnh, đã có cung nhân xuống sắc thuốc. Kỳ Đế không nói gì chỉ chậm rãi đi ra ngoài, đại thái giám đi sau một bước tương tùy.
Đi đến trước một cái đình, bỗng nhiên họ nghe được sau bụi hoa truyền đến tiếng của hai cung nữ.
Một người nói:
“Công chúa lại bị bệnh, Đông Sương tỷ tỷ lại sắp chịu khổ.”
Một người khác nói:
“Còn không phải sao? Đổi thành một ai khác không bệnh không đau mà cứ mỗi ngày uống thuốc không chịu tội mới lạ. Ta thấy sắc mặt Đông Sương tỷ tỷ không quá ổn, hai đêm trước đều dậy nôn.”
Hai cung nữ nói xong đều thở dài. Kỳ Đế xua tay, ý bảo thái giám không cần lên tiếng. Kỳ Đế nhắm chặt mi, ngừng đi trong chốc lát. Sau một lúc do dự Kỳ Đế xoay người đi lại đoạn đường khi nãy. Đại thái giám ngầm hiểu bảo tiểu thái giám canh cửa cung không cần thông truyền.
Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Đại thái giám đi trước vén rèm, Kỳ Đế lạnh mặt đi vào.
Vĩnh Liên đã tỉnh lại ngồi dựa vào giường, Hiền phi ngồi ở bên cạnh, mẹ con hai người ngưng trọng. Đứng cách đó không xa, là một cung nữ, tay bưng chén thuốc uống.
Hiền phi kinh hãi, cười trừ:
“Bệ hạ, sao đã trở lại?”
Kỳ Đế lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía cung nữ đang uống thuốc. Hiền phi vội giải thích:
“Liên Nhi ngại thuốc đắng nên nhờ cung nhân thí dược.”
Thí dược?
Nào có cung nữ thí dược lại uống đến đáy chứ?
Cung nữ còn có cơ linh, vội cầm chén thuốc đưa cho Vĩnh Liên, Vĩnh Liên suy yếu tiếp nhận, đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Kỳ Đế nhìn chằm chằm nàng ta, sai người thỉnh ngự y.
Hiền phi có chút sốt ruột:
“Bệ hạ, mới vừa rồi ngự y đã xem qua, hà tất lại phiền toái?”
“Vĩnh Liên mãi không thấy khỏe, nói không chừng là lầm lang băm đổi ngự y khác nhìn thử.”
Giọng Kỳ Đế lạnh băng, Hiền phi nghe được tâm trầm xuống.
Chỉ chốc lát sau, ngự y của Kỳ Đế là Hàn ngự y mang hòm thuốc tiến vào, sắc mặt Vĩnh Liên trắng bệch, bất đắc dĩ vươn tay cổ tay.
Hàn ngự y khám xong khom lưng báo với Kỳ Đế:
“Bệ hạ, vi thần thấy công chúa điều dưỡng rất tốt, cũng không có gì lo ngại. Bất quá có thể thời tiết thay đổi, ăn uống không tốt, dùng cơm ít nên thân hư nhược mà thôi.”
Hàn ngự y nâng đầu nhìn cung nữ thí dược, cung nữ đó sắc mặt, mí mắt đều sưng nhìn có chút không tốt lắm. Bất quá chỉ là thần tử chuyện thiên gia ông ta không dám loạn quản.
Kỳ Đế chú ý tới ánh mắt đó, xua tay lệnh cho Hàn ngự y lui ra.
“Bệ hạ, nghe Hàn ngự y nói vậy, thần thiếp thấy an tâm rồi. Liên Nhi thân thể yếu đuối, thần thiếp vẫn luôn tỉ mỉ dưỡng, sợ sơ xuất. Thần thiếp quá khẩn trương, Hàn ngự y nói không sai, xác thật là Liên Nhi thể nhược. Gần đây Liên Nhi ăn uống không ngon miệng, thần thiếp không muốn miễn cưỡng con bé. Mới vừa rồi con bé không chịu uống thuốc, là do thần thiếp chiều nàng, đều do thần thiếp không tốt, quá mức dung túng nàng.”
Kỳ Đế không nói lời nào, lướt qua Hiền phi nhìn Vĩnh Liên, Vĩnh Liên cúi đầu:
“Phụ hoàng, là nhi thần không tốt. Nhi thần quá mức tùy hứng.”
“Ngươi xác thật quá tùy hứng, cũng may thân thể điều dưỡng thích đáng, lòng phụ hoàng rất an ủi.”
“Làm bệ hạ lo lắng là thần thiếp sai.”
Kỳ Đế nhìn Hiền phi, ánh mắt lạnh lùng: ” Xác thật là ngươi có sai, Vĩnh Liên tuổi nhỏ không biết xử sự, ngươi cũng không biết sao? Sao có thể chiều nàng mọi chuyện? May mà sức khỏe Vĩnh Liên không đáng ngại, trẫm thấy nếu thân mình đã tốt thì nên chọn Phò mã đi. Trẫm hỏi ngươi, ngươi có thấy người nào thích hợp chưa, nếu không có, trẫm sẽ trực tiếp chỉ hôn.”
Hiền phi kinh hãi:
“Bệ hạ… Thần thiếp chưa chọn được ai, có thể…”
“Không thể.” Kỳ Đế lạnh lùng đánh gãy lời Hiền phi.
Vĩnh Liên cúi đầu, thấp giọng nói:”
“Phụ hoàng, ánh mắt mẫu hậu từ trước đến nay rất là tốt, nhi thần cảm thấy người mẫu hậu nói không tồi.”
” Mẫu hậu ngươi cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, nếu ngươi cảm thấy người nọ không tồi, phụ hoàng sẽ vì các ngươi chỉ hôn.”
Kỳ Đế phất tay áo rời đi.
Hiền phi hung hăng liếc cung nữ thí dược, chân cung nữ đó mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu:
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nương nương thứ tội, công chúa thứ tội.”
“Ngươi đương nhiên đáng chết, bất quá chỉ là uống thuốc mà nửa ngày không uống xong, thiếu chút nữa gây ra chuyện xấu.” Hiền phi lạnh lùng mắng, nàng ta cắn chặt răng lui xuống, trước mắt không phải thời điểm Hiền phi xử trí nàng ta.
Trong tẩm điện chỉ còn hai người, Vĩnh Liên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch ẩn sắc màu xanh.
Hiền phi nhỏ giọng nói:
“Liên Nhi con quá nóng vội. Rút dây động rừng, còn mất Xuân Nô.”
Cung nữ ám sát Trĩ Nương là Xuân Nô, nàng ta ở trong cung làm thô sử. Do Cao gia nhét vào cung, người ngoài không biết quan hệ của Xuân Nô cùng Cao gia, cũng không biết Xuân Nô học võ.
Hiền phi giữ nàng ta là đợi ngày trọng dụng. Trước mắt lãng phí một quân cờ tốt, Hiền phi thực đau lòng, lại không đành lòng trách cứ nữ nhi. Vĩnh Liên hối hận không thôi, thầm mắng mình quá mức chủ quan, coi thường Triệu Trĩ Nương.
Lúc đó, Triệu Trĩ Nương cho đối phương thấy tuyệt không giống như bề ngoài mảnh mai mỹ mạo thôi.
Nghĩ cũng đúng nếu không phải Triệu Trĩ Nương có tâm cơ, sao có thể khiến Tư lão phu nhân vui cho gả vào Tư gia. Một nữ tử tâm cơ thâm trầm, đại công tử lại bị mê mắt, nàng ta thầm hận, ánh mắt càng thêm âm ngoan.
Hiền phi nhìn sắc mặt con gái khó coi, lại đau lòng:
” Mấy ngày gần đây không dùng bữa đều đặn, ngươi lăn lộn mãi, mẫu phi nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Đều do mẫu phi vô dụng, phải dựa vào con tranh giành.”
“Mẫu phi, nếu không tranh, lòng phụ hoàng nào còn sẽ có vị trí cho mẹ con ta. Trong hậu cung hàng năm đều có mỹ nhân mới, phụ hoàng trừ khi nghỉ ở Đức Xương Cung, còn lại đối xử bình đẳng với các phi tần. Mẫu phi xem Hoàng Hậu thịnh sủng nhiều năm, hoàng tỷ gả cho nhà nào? Chính là con cả Lương tướng quân. Đến phiên nữ nhi lại là một gia tộc thanh bần chưa nghe bao giờ ở xa xôi tít mù. Văn gia nói là thư hương thế gia, nhưng đã gần trăm năm không có tiếng tăm gì, làm sao có thể cùng hầu môn trong kinh đánh đồng.”
“Con của ta, đều là mẫu phi không biết cố gắng, khổ cho con. Nếu con có hoàng đệ, mẹ con ta cũng sẽ không khổ như vậy.”
Hiền phi ôm Vĩnh Liên khóc thương tâm không thôi.
“Mẫu phi, cho nên chúng ta không thể nhường nhịn mãi. Nên tranh nhất định phải tranh, bằng không sẽ bị người khác xoa tròn bóp dẹp.”
Hiền phi lau nước mắt:
” Tâm phụ hoàng con thiên vị, tùy ý Hoàng Hậu đem con gả cho Văn gia.”
Văn gia là nhà nào chứ? Bất quá chỉ là một gia tộc xuống dốc ở Thương Bắc. Gia thế đó, đừng nói là công chúa, đích nữ nhà quan bình thường trong kinh, đều phải cẩn thận cân nhắc, có nên gả hay không?
” Phụ hoàng con tâm ý đã quyết, chúng ta còn có thể làm gì bây giờ?”
Vĩnh Liên nhìn mẫu phi, giọng lạnh băng: “Kéo dài! Là công chúa, nếu xuất giá trước phải có phủ công chúa, xây dựng sẽ tốn thời gian hai ba năm, trong khoảng thời gian này chúng ta nghĩ kế.”
Hiền phi lắc đầu không tán đồng:
“Liên Nhi, con nghe mẫu phi nói, không cần lại tưởng nhớ Tư đại công tử. Phụ hoàng con ý tứ rất rõ ràng, vô luận con lăn lộn thế nào cũng không đồng ý cho con gả vào Tư gia đâu.”
“Mẫu phi, con không muốn nghe lời này, sự thành do người. Một nữ nhi gia đình bình dân do thiếp sinh ra còn có thể gả vào Tư gia, con đường đường là một công chúa vì cái gì lại không được?”
“Liên Nhi…”
“Mẫu phi không cần nói nữa. Nếu cũng bức ta gả vào Văn gia lần sau ta không phải là giả bệnh, mà là bệnh thật đấy!”
(Fren: con này còn ác hơn Triệu Yến Nương)
Hiền phi nghe ngữ khí con gái, giương miệng cũng không nói gì.
Kỳ Đế ra khỏi cung của Hiền phi, liền trực tiếp đến Đức Xương Cung. Hoàng Hậu canh Trĩ Nương, Trĩ Nương ngủ rất ngon. Hoàng hậu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve mặt Trĩ Nương, ánh mắt từ ái. Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Nhớ tới chuyện hôm nay, hoàng hậu vẫn sợ, nếu là Trĩ Nương không đủ cảnh giác, có phải hay không người hiện tại nằm đây chính là một khối thi thể?
Kỳ Đế cũng không cho thái giám thông truyền, trực tiếp đi vào. Hoàng Hậu nghe tiếng vang, quay đầu lại, đứng dậy.” Sao bệ hạ quay lại đây? Vĩnh Liên tỉnh chưa?”
“Nàng đã tỉnh, Tư Thiếu phu nhân thế nào, có phải bị dọa không?”
“Đứa nhỏ này là người can đảm, thần thiếp thấy nàng có chút sợ nhưng không quá kinh hách. Chỉ là chuyện này, thần thiếp phải tra đến tột cùng là ai lớn mật dám hành hung trong cung?”
Kỳ Đế nhìn mặt Trĩ Nương trong chốc lát, xốc rèm châu đi ra gian ngoài.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng theo sau, liền nghe Kỳ Đế nói:
“Việc này trẫm đã điều tra rõ, cung nữ đó bị Cố mỹ nhân sai sử, Cố mỹ nhân luôn bất mãn với Hiền phi. Nguyên bản là muốn hại Vĩnh Liên, ai ngờ hôm nay Trĩ Nương tiến cung, khiến Trĩ Nương gặp phải tai nạn.”
“Bệ hạ!” Hoàng Hậu không dám tin:
” Cục đá rõ ràng là hướng về phía Trĩ Nương sao giờ lại là nhằm vào Vĩnh Liên?”
“Trẫm đã nói sự tình đã điều tra rõ, Cố mỹ nhân trẫm sẽ cho hoàng hậu một giao đãi là biếm nàng ta vào lãnh cung.”
Hoàng Hậu chậm rãi cúi đầu:
“Nếu bệ hạ đã độc đoán, thần thiếp không dám vọng nghị.”
Kỳ Đế ừ một tiếng, tùy ý:
” Lần trước hoàng hậu nhắc đến Văn tiến sĩ, trẫm thấy không tồi, chuẩn bị tứ hôn cho Vĩnh Liên, ý của hoàng hậu thế nào?”
“Bệ hạ, thần thiếp chỉ là thuận miệng nhắc tới, còn chưa hỏi ý Hiền phi muội muội cùng Vĩnh Liên? Nếu họ không vui, thần thiếp lại mang tiếng làm người xấu.”
“Trẫm đã hỏi họ, Vĩnh Liên tự mình đồng ý.”
Hoàng Hậu giật mình, ngẩng đầu chần chờ nói:
“Vĩnh Liên tự mình đáp ứng? Thì có thể, xem ra nàng ấy xác thật thích công tử thư hương thế gia. Thần thiếp sợ lầm người nhân duyên lỡ, Vĩnh Liên không thấy khỏe, chỉ hôn cũng tốt, nói không chừng xung hỉ, bệnh của nàng sẽ có khởi sắc. Chỉ là Vĩnh Liên thân thể yếu đuối, thần thiếp nghĩ, Hiền phi tất nhiên luyến tiếc gả nữ nhi sớm, phủ công chúa cũng liền không nhắc cùng bệ hạ. Giờ bệ hạ chỉ hôn, xây phủ công chúa nhiều thì ba năm, chậm thì hai năm, tốn thời gian quá dài, thần thiếp lo lắng sức khỏe của Vĩnh Liên. Bệ hạ xem thử có biện pháp khác không?”
Hoàng hậu nhìn Kỳ Đế, Kỳ Đế suy tư một hồi:
” Hoàng hậu nói không sai, tốn thời gian quá dài, xác thật là trẫm thiếu suy xét. Trẫm nhớ năm đó Địch gia hồi nguyên quán, tòa nhà đó nhiều năm cũng không có người vào ở, không bằng phái người đến sửa chữa, ban cho Vĩnh Liên, để bọn họ mau chóng thành hôn.”
” Tòa nhà đó cực kỳ thích hợp, chẳng qua là Địch gia từng ở, thần thiếp sợ Hiền phi muội muội không thích.”
Kỳ Đế hừ nhẹ:
“Có gì không vui, nhà trong kinh có cái nào không phải trải qua mấy thế hệ chủ nhân, mấy phen hưng suy? Nếu kiêng kị thì ngẫm lại hoàng cung này, từ cổ đến nay thay đổi bao triều đại, bao vị đế vương, có bao oan hồn, trẫm cảm thấy không có gì không tốt.”
“Bệ hạ là thiên tử, những yêu ma quỷ quái đó sao dám làm càn. Nhưng Hiền phi muội muội cùng thần thiếp đều là nữ tắc, thần thiếp cũng chỉ sợ Hiền phi muội muội cảm thấy đen đủi.”
“Lệnh Nội Vụ Phủ cẩn thận sửa chữa là được.”
” Vâng, thần thiếp đã biết.”
Hoàng Hậu cung kính cúi đầu, Kỳ Đế nghiêm túc nhìn hoàng hậu một cái, nói trấn an Trĩ Nương cho tốt, liền rời Đức Xương Cung.
Kỳ Đế vừa đi, Trĩ Nương liền mở mắt. Hoàng Hậu đi vào thấy nàng mở to mắt, ôn nhu hỏi:
” Tỉnh rồi, ngươi có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có, đa tạ dì quan tâm. Mới vừa rồi lời bệ hạ nói, Trĩ Nương đã nghe được.”
“Sự tình rõ ràng, bệ hạ có tâm che chở mà thôi. Ngươi yên tâm, việc này ta ghi nhớ, sẽ trả lại cho ngươi một công đạo.”
Trĩ Nương đứng dậy, hành đại lễ:
“Dì, Vĩnh Liên công chúa nhằm vào Trĩ Nương, Trĩ Nương không muốn dì kẹp ở bên trong khó xử.”
Hoàng Hậu đỡ nàng:
“Đứa nhỏ ngốc, ta không có gì khó xử cả, ngươi là con duy nhất của Liên Tú. Nếu có sơ xuất, ta phải giao đãi ra sao. Việc này ngươi không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng ta hiểu rõ.”
Trĩ Nương mãi tạ ơn. Khi ra cung, Hoàng Hậu lệnh cho Cầm ma ma dẫn một hàng ngự vệ quân, hộ tống nàng đến Tư phủ, theo sau còn rất nhiều ban thưởng.
Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Đồ ban thưởng như nước chảy nâng vào Tư phủ, Trĩ Nương cười, trước mặt Tư lão phu nhân cùng Tư phu nhân cũng không lộ ra nửa điểm manh mối.
Chờ khi trở lại phòng mới cùng Tư Lương Xuyên nói việc hôm nay. Tư Lương Xuyên không nói một lời, tay nắm chặt thành quyền.
Khoa cử đã qua, bảng vàng cũng thả. Trong phủ gần đây đều lo chuẩn bị hôn sự của Tư Lương Nhạc cùng Lương Anh. Trĩ Nương có thai, hai người lớn cũng không để nàng hao tâm tốn sức, không cần nhọc lòng, nàng cũng mừng vì được thanh nhàn.
Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Thánh chỉ Vĩnh Liên công chúa tứ hôn cho Văn tiến sĩ ngày hôm sau liền truyền tới chỗ Văn gia thuê, Văn Tư Tình kinh hỉ, thì thúc cháu Văn gia rất là kinh hách.
Văn Mộc Tùng khi nhận thánh chỉ thì mãi ở trong thư phòng hướng dẫn cháu trai con đường làm quan. Hơn nữa bọn họ đã nhận tin từ Thái tử, Văn Tề Hiền có khả năng tiến vào Hộ Bộ làm chủ sự. Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Văn gia thật vất vả mới có tiến sĩ, tất nhiên là sẽ theo con đường này, chậm rãi vào triều đình. Không ngờ lại bị phong làm ngũ phẩm đô úy. Đô úy phụng triều, thượng chủ làm phò mã về sau khó đi.
Văn Mộc Tùng vội vàng xin chỉ thị của Thái tử, Thái tử phát giận với Bình Tương, hắn nghe mẫu hậu truyền lời là Bình Tương nhắc tới Văn công tử, mẫu hậu mới lưu ý Văn Tề Hiền trong bữa tiệc, còn đề nghị qua với mẹ con Hiền phi.
Bình Tương rất ủy khuất, nàng ta nhìn thấy Thái tử bước vào điện, lòng còn đầy vui mừng, cho rằng Thái tử rốt cuộc cũng thấy nàng ta tốt, không nghĩ tới chỉ có trách cứ.
Nàng ta bất mãn:
“Nào có thể trách thần thiếp, thần thiếp cũng chỉ là thuận miệng đề qua. Cũng là do Thái tử khen ngợi Văn sư gia, thần thiếp mới lưu ý đến Văn gia.” Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019
Mắt Thái tử lạnh băng cùng ghét bỏ, một xuẩn phụ. Mình thưởng thức Văn Mộc Tùng, nếu đổi thành một nữ tử thông minh tất nhiên có thể hiểu dụng ý. Sao có thể ở trước mặt Hoàng Hậu nhắc đến Văn gia, làm hại Văn Tề Hiền thượng chủ.
Trước mắt thái tử hiện ra một nữ tử bộ dáng dịu dàng biết lễ. Cho dù trở thành vợ người khác cũng toàn tâm vì hắn tính toán.
Bình Tương ra vẻ không biết sai ở nơi nào, Thái tử càng thêm tức khí, hung hăng bộc phát tính tình, sau đó phái người truyền tin cho Văn Mộc Tùng, hoàng mệnh không thể trái, lệnh bọn họ chuẩn bị nghênh thú Vĩnh Liên.
Lại qua mấy ngày, Triệu Thủ Hòa nhận chỗ làm là một huyện ở Lâm Châu láng giềng Độ Cổ, tên là Bách Thành.
Ngày khởi hành, Trĩ Nương đi đến bến tàu tiễn đưa. Triệu Phượng Nương cũng theo Đoạn gia tiễn huynh trưởng.
Triệu Phượng Nương nhìn Trĩ Nương ánh mắt chợt lóe, lại ngắm bụng nàng, nói:
“Chúc mừng Tam muội muội, vào cửa không bao lâu liền có thai, thật là hảo phúc khí.”
Trĩ Nương nhẹ nhàng cười:
“Đa tạ đại tỷ, Trĩ Nương xác thật may mắn. Bất quá đại tỷ cũng rất có phúc khí, cùng cô cô đứng chung một chỗ quả thực thân như mẹ con. Nào có nữ tử nào hơn được bà bà thương, đều là phúc khí kiếp trước tu luyện.”
Triệu thị quay đầu nhìn Trĩ Nương cười. Triệu Phượng Nương cũng cười nhẹ.
Thuyền đã bắt đầu nhổ neo, Triệu Thủ Hòa đứng ở đầu thuyền phất tay. Trĩ Nương có chút cảm xúc, phảng phất như khi nàng vào kinh ngày hôm qua.
Nàng cũng cáo biệt Triệu Thủ Hòa miệng nói lời thuận buồm xuôi gió.
Thuyền chậm rãi ra xa, người tiễn đưa cũng bắt đầu rời đi.
Trĩ Nương tâm sinh cảm khái, xoay người lại xem đầu thuyền, Triệu Thủ Hòa đứng cạnh một nữ tử, khuôn mặt không rõ nhưng dáng người lại không tồi.
Nàng nghi hoặc hỏi Củng thị:
“Nương, đại ca đi chuyến này có người nào theo ạ?”
Củng thị cười:
“Nói đến cũng khéo, không biết con còn nhớ rõ các tiểu thư của Lâm Châu Thái tri phủ không? Hôm nay họ cũng khởi hành về Lâm Châu, vừa lúc tiện đường.”
Thế nào lại trùng hợp thế, Trĩ Nương thầm nghĩ. Mới khi vào kinh, nàng cùng Thái gia tỷ muội còn cùng đến Tư phủ làm khách. Từ năm trước Triệu thị đề qua một lần với nương, Thái gia muốn đính hôn cho nhị nữ nhi với đại ca thì không còn nghe tin tức gì. Nàng còn tưởng rằng hai tỷ muội họ đã sớm rời kinh, không nghĩ tới hiện tại mới đi.
Có lẽ Thái gia đối với chuyện kết thân vẫn không từ bỏ, mắt thấy đại ca rời kinh, hai tỷ muội lưu lại trong kinh cũng không có gì ý nghĩa. Lần này đồng hành thật là một cơ hội tốt.
Củng thị niết tay nàng một chút, nhẹ giọng nói:
“Thái tri phủ viết thư cho cha con, cố ý kết thân là đại nữ nhi.”
Trĩ Nương có chút ngoài ý muốn, người Thái gia muốn kết thân thành ý thật đủ. Thái gia đại tiểu thư nàng đã gặp qua, tri thư đạt lễ, khác nhị tiểu thư hoàn toàn. Nếu thật là nàng, việc hôn nhân này cũng có thể kết.
Xem biểu tình của nương là chấp thuận đại ca cùng tỷ muội họ đồng hành thì có lẽ phụ thân đối với việc hôn nhân này cũng vừa lòng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Thủ Hòa cười cũng vui. Mẹ con hai người thân mật nói chuyện, Triệu Phượng Nương cùng Triệu thị đi ở bên kia, nghe được lời đó lại thoáng nhìn qua đây, ánh mắt phức tạp.
Soái – Đào Quân Trang 01.10.2019