Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa bên vai, phản chiếu một khuôn mặt vô cùng trắng trẻo.
Trên gương mặt đính một đôi mắt mèo linh động và gian manh, tròn xoe, khi nhìn Yến Thiếu Ngu lại thả lỏng và ỷ lại, khiến người ta muốn đưa tay sờ sờ đầu cô, nhưng khi nhìn anh ta, lại luôn là lạnh nhạt và phòng bị xen lẫn.
Đây có lẽ chính là điểm khác biệt giữa mèo nhà và mèo hoang, khi đối xử với anh ta, luôn là con mèo hoang lộ ra móng vuốt.
Nghĩ đến đây, Tống Kim An có chút dở khóc dở cười, tuy rằng sự so sánh này có chút hoang đường, nhưng lại rất hợp lý.
Không biết có phải anh ta phát ra tiếng cười hay không, khi lần nữa ngước mắt nhìn về phía cửa sổ xe, tầm mắt lại chạm với ánh mắt của Cố Tiểu Tây phản chiếu bên trong gương, không có sự mập mờ và lưu luyến như người khác nghĩ, chỉ có sự hàn ý lạnh băng đến tận xương.
Đối diện với anh ta, cô vĩnh viễn chỉ có một biểu hiện này, dịu dàng và ỷ lại chỉ có thể là hy vọng xa vời.
Thời gian trôi đi, sắc trời nhanh chóng tối.
Ngồi trên xe suốt một ngày, các hành khách đều mệt mỏi không chịu nổi, mà ban đêm khi mơ màng sắp ngủ cũng là lúc dễ dàng xảy ra sự cố nhất, hôm nay cô gái béo mắc mưu, không dám ngủ tiếp, đang cắn bánh bao ôm hành lý chống chọi cơn buồn ngủ.
Ban đầu cô ta mang theo mấy cái đùi gà, nhưng hôm nay hành lý đã bị trộn, đùi gà cũng bị tai tên ăn trộm kia ăn mất.
Cố Tiểu Tây lấy bánh mì kẹp ra, thong thả ung dung nhai nuốt, thi thoảng nhấp một ngụm nước giếng trong không gian.
Thật ra cô không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nghĩ khi tới tỉnh H, nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, anh sẽ bất ngờ như thế nào.
Đúng lúc này, một đổi tay duỗi đến trước mặt cô, trên tay cầm một tờ giấy kraft tản ra mùi thơm phức, bên trong có đủ loại điểm tâm kiểu dáng tinh xảo, vừa thấy đã biết rất đắt tiền, đối với người bình thường mà nói, dùng để lấp bụng quá mức xa xỉ.
Cố Tiểu Tây nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu sang một bên, tiếp tục ăn bánh mì kẹp.
Tay Tống Kim An có chút cứng đờ, anh ta mím môi nói: “Ăn một chút đi, bánh mì kẹp khô, khô cổ họng.”
Cô gái béo ngửi thấy mùi thơm, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây và Tống Kim An, cười ha hả, sắc mặt rất thích thú.
Cố Tiểu Tây nghe vậy buồn cười, liếc nhìn Tống Kim An một cái như bố thí: “Để lại cho Điền Tĩnh đi, tôi không có yếu đuối đến mức đó đâu.”
Tống Kim An bắt gặp ánh mắt của cô, nắm chặt tay, giọng nói có chút bực: “Tôi nói rồi, tôi và Điền Tĩnh không có quan hệ gì, tại sao cô luôn không tin? Cô ấy không phải bạn gái của tôi, tôi và cô ấy vĩnh viễn cũng không thể!”
Cố Tiểu Tây bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười không có mấy ấm áp.
Suốt chặng đường tiếp theo, Tống Kim An không còn không biết điều mà ghé qua, cô gái béo cũng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, không gây ra chuyện xấu gì, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, xe lửa phát ra tiếng còi “đô đô đô”, sáp tới trạm ở Phong Thị.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cầm loa trên tay, đi qua lối đi dành cho hành khách, thông sbaso nói: “Xin chào các vị hành khách, xe lửa sắp đến trạm cuối, trạm ở Phong Thị, các vị hành khách xuống xe xin vui lòng lấy hành lý của mình, chuẩn bị xuống xe.”
Đối với những hành khách trên xe, lời này không kém gì giải phóng, không khí tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Cố Tiểu Tây chỉ đơn giản thu dọn đồ vật, chỉ chờ xuống xe.
Tống Kim An nhìn đám người hỗn loạn, biểu cảm có hơi nghiêm túc: “Chúng ta đi cùng nhau.”
Cố Tiểu Tây nhìn anh ta với ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần, trước kia cô chỉ biết Tống Kim An là người tốt với chỉ số thông minh âm, bị Điền Tĩnh đùa giỡn rồi treo cổ trên đó, hôm nay mới phát hiện sự hiểu biết của mình chưa toàn diện.
Anh ta không chỉ có chỉ số thông minh thấp mà đầu óc còn bị hỏng, cô có bao giờ biểu hiện ra mình là người đi cùng đường với anh ta chưa?