Từ Xuyên Cốc mỉm cười, xua tay nói: “Được rồi, Thiếu Ngu dẫn tiểu Cố đi ra ngoài đi.”
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, kéo tay Cố Tiểu Tây, mở cửa rời khỏi phòng, nhưng vừa đi ra ngoài đã đụng phải Bạch Kính vẻ mặt không vui, cùng Tống Lâm sắc mặt như đất, người trước lớn tiếng nói: “Đáng lẽ ông nên nghĩ ra từ sớm, chuẩn bị trước mới đúng!”
Tống Lâm tựa hồ cũng cảm thấy oan ức, không muốn một mình gánh trách nhiệm, lập tức nói: “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng chuyện của Charles là vị kia giao xuống, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan!”
Ông ta rõ ràng muốn lôi Bạch Kính cùng xuống nước, sắc mặt của Bạch Kính càng khó coi hơn, thoáng có chút tức giận.
Lúc gặp mặt đối mặt Yến Thiếu Ngu, biểu cảm trên mặt Tống Lâm đều cứng đờ.
Ông ta không dám tin nhìn Yến Thiếu Ngu, như thể không ngờ ở nơi này lại gặp được anh, nhưng nhớ đến tin tức mấy ngày trước từ thủ đô truyền đến, ông ta cố gắng gượng cười, làm bộ như kích động nhìn Yến Thiếu Ngu, nói: “Thiếu Ngu, làm sao cháu biết…”
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lùng nhìn Tống Lâm, nghĩ đến lời ông ta vừa nói ra khỏi miệng, anh khẽ cười, chỉ là thế nào cũng thấy mỉa mai: “Chủ tịch tỉnh Tống, chú đúng là hay quên, hẳn là không nhớ cháu họ Yến rồi chứ?”
Lúc này, Yến Thiếu Ngu không hề nương tay, ngậm cười đối đãi, cũng không thuận theo lời ông ta lôi kéo làm quen, mà trực tiếp vạch trần khuôn mặt giả tạo của Tống Lâm, như ngông cuồng thời còn trẻ, không quan tâm đ ến hậu quả.
Nụ cười của Tống Lâm giống như khựng lại, ánh mắt nhìn Yến Thiếu Ngu cũng dần dần trở nên lạnh lùng.
Ông ta không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể nghe ra sự châm chọc, không chút che giấu từ miệng của Yến Thiếu Ngu.
Xem ra, anh đã biết nhà họ Tống thay đổi lập trường, đã như vậy, ông ta cũng không có gì để nói nữa, chỉ là một thiếu niên đã mất đi sự che chở của gia tộc, một lính quèn, có thể đe dọa gì đến ông ta chứ?
Nghĩ đến đây, Tống Lâm lại cười, phủi phủi quần áo sạch tươm trên người, giọng điệu trịnh trọng như một trưởng bối nói: “Thiếu Ngu, tuổi còn trẻ sao nóng tính thế? Dù sao chú cũng nhìn cháu lớn lên mà.”
Hai người đối đáp qua lại, khiến Bạch Kính ở bên cạnh khẽ nheo mắt, như có điều suy nghĩ.
Ông ta từng trà trộn ở thủ đô, đương nhiên biết con trai cả nhà họ Yến.
Khi đó Yến Thú Chi nắm quyền, rạng rỡ vô cùng, có rất nhiều người muốn ôm bắp đùi ông ấy, theo như ông ta biết, con gái Bạch Thải Vi của ông ta cũng ôm chút tâm tư với Yến Thiếu Ngu, không phải ông ta chưa từng nghĩ để con gái mình vào nhà họ Yến, tiếc là, nhà họ Yến không bao giờ hạn chế con cái, để con cái tự quyết định trong hôn nhân.
Về phần Yến Thiếu Ngu… nói thế nào nhỉ, nếu không phải nhà họ Yến, anh tuyệt đối không phải là con rể mà ông ta muốn chọn.
Anh là một người ngang ngược, chẳng để ý đến ai, chưa kể sau khi kết hôn có đối xử tốt với vợ hay không, chỉ nói về tính cách, nếu nhà họ Bạch có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, sẽ không vì mối quan hệ thông gia mà mềm lòng.
Yến Thiếu Chi cũng là một người tính khí cứng rắn, không nể nhân tình, kết thông gia với nhà ông ấy, rạng rỡ thì rạng rỡ đấy, tiếc là chẳng được hưởng lợi ích gì.
Vốn dĩ ông ta không nghĩ ra cách để Yến Thiếu Ngu chú ý đến con gái mình, sau đó thủ đô xảy ra một biến cố lớn, nhà họ Yến như một con rồng chiếm giữ ở thủ đô, bỗng nhiên sụp đổ, giậu đổ bìm leo, nhanh chóng biến mất khỏi tầng lớp thượng lưu.
Chưa kể những người khác, người bị ảnh hưởng đầu tiên chính là người thân, bạn bè của nhà họ Yến, lúc đó ông ta nghĩ mà sợ, may là chưa kết thông gia với nhà họ Yến, nếu không sợ là cũng bị cuốn theo rồi.