Bầu không khí trong hành lang trở nên căng thẳng, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
“Nhìn lớn lên? Lời nói của chủ tịch Tống buồn cười thật đấy. Lẽ nào không phải vì muốn dựa thế nhà họ Yến, nhà họ Tống mới trăm phương ngàn kế tiếp cận sao, còn tự cho mình là trưởng bối? Giờ nhà họ Yến sụp đổ, ông còn có thể thoải mái nói ra như vậy?”
Người lên tiếng là Cố Tiểu Tây, từ thái độ của Yến Thiếu Ngu, cô đã xác định được lập trường nhà họ Tống, hơn nữa, Tống Lâm rõ ràng là một người khẩu phật tâm xà, nếu có cơ hội, ông ta sẽ nhất định dốc hết sức diệt trừ Yến Thiếu Ngu.
Người như vậy cô cần gì nể mặt mũi, chó được cho ăn còn biết vẫy đuôi, Tống Lâm thì sao? Dùng quyền có được nhờ đạp lên nhà họ Yến để giáo huấn Yến Thiếu Ngu, loại hành vi vô sỉ khiến người ta chán ghét.
“Cô!” Sắc mặt Tống Lâm cực kỳ khó coi, nhìn thấy Cố Tiểu Tây, lửa giận trong lòng dâng l3n đỉnh điểm.
Chuyện nhà họ Tống dựa thế nhà họ Yến người ở thủ đô đều biết, nhà họ Yến sụp đổ, nhà họ Tống thăng chức, mờ ám trong đó ai mà không nhìn ra? Nhưng mọi người chỉ nghị luận đôi ba câu mà thôi, nào dám nói công khai?
“Một người nhà quê như cô thì biết gì mà nói dựa thế? À, tôi quên mất, trước đây cô muốn bám lấy con trai tôi nhưng không thành, trong lòng ghi hận tôi, giờ lại bám lấy Thiếu Ngu, nên cô mới dám nói sắc bén như thế, haha.”
Dù sao Tống Lâm cũng là người thành phố, khi nói lời này, giọng điệu mang theo ý cười, nhìn Cố Tiểu Tây như nhìn phù du.
Ông ta đã sớm biết, người phụ nữ này không đơn giản, với khuôn mặt như vậy, không làm ra chút chuyện khiến người ta bất ngờ thì thật là lãng phí, ở cùng Yến Thiếu Ngu cũng tốt, có thể chấm dứt ý nghĩ bám lấy Tống Kim An của cô ta.
Một người như vậy tuyệt đối không thể tiếp quản nhà họ Tống, trở thành con dâu của Tống Lâm ông ta!
Nghĩ tới đây, trong mắt Tống Lâm hiện lên một tia lạnh lùng.
Nếu cô là một cô gái bình thường, nghe nói như vậy, nói không chừng đã xấu hổ đến mức độn thổ, hận không thể treo cổ tự tử.
Tống Lâm lòng dạ độc ác, rõ ràng muốn gây xích mích giữa Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu.
Cố Tiểu Tây không thèm để ý, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giọng như có điều suy nghĩ nói: “Chủ tịch Tống nói hay thật, bám lấy, ông có lẽ không biết, con trai bảo bối của ông đưa thang cho tôi bao nhiêu lần, xin tôi bám lấy, tiếc là, ánh mắt tôi cao, xem thường chức chủ tịch tỉnh đạp lên chủ cũ này của ông, sợ là tổ tông ở dưới suối vàng chết cũng không yên tâm.”
Tuy trên mặt Cố Tiểu Tây mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.
Trong mắt Yến Thiếu Ngu hiện lên nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra sự thoải mái chưa bao giờ để ý tới.
Đây là người phụ nữ cùng tiến cùng lùi với anh, cho dù đứng đối diện chủ tịch tỉnh, cô cũng có thể kiên định như vậy, cùng chung mối hận thù với anh, có cô ở bên cạnh, dường như đối mặt với những người này cũng không khó khăn lắm.
Bạch Kính hứng thú nhìn cô, lại nhìn sắc mặt như gan heo của Tống Lâm, không khỏi hả hê.
Tống Lâm này tâm tư xấu xa, lòng dạ hẹp hòi, ngoài miệng liên tục nói muốn làm thông gia với ông ta, nhưng thực chất chỉ muốn dùng sức mạnh của gia tộc ông ta để ổn định chỗ đứng, hiện tại vừa xảy ra chuyện, đã muốn kéo ông ta xuống nước.
Thông gia độc ác như vậy, ông ta không cần, có gia nhập phe cánh của Khương Hệ hay không, vẫn phải cân nhắc thêm.
Trong lòng Bạch Kính nảy ra chủ ý, nói: “Được rồi, nhanh đi tìm thủ trường Từ, vì cứu tôi nên ông ấy mới bị thương, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng phải là chuyện tôi và ông có thể chịu trách nhiệm hay không đâu.”