Đọc truyện Full

Chương 47

Editor: Gió

Beta: Đá bào

Trong ba điều kiện ấy, Tần Mặc Lĩnh chỉ có thể đáp ứng cô nhiều nhất hai điều, điều còn lại thì không thể.

Anh nói thẳng, “Bên nghiên cứu phát triển thuộc về sự quản lý của tập đoàn, quyền có tiếng nói với bộ phận mà em muốn, không thể đáp ứng được.”

Giản Hàng không đáp lời, cũng không bày tỏ thái độ ngay lập tức.

Đây cũng không phải là lần đầu ngồi trên bàn đàm phán, cô sẽ không bởi Tần Mặc Lĩnh từ chối điều kiện của mình mà cảm thấy buồn rầu tủi hổ.

Điều kiện, có thể thương lượng dần dần.

Tần Mặc Lĩnh cân nhắc hai điều kiện còn lại, về mặt quyền gọi vốn, trước giờ chưa từng uỷ nhiệm cho bất kỳ vị giám đốc nào. Nhưng cũng không phải là không thể cho cô, chuyên ngành chính trước đó của cô chính là huy động động vốn, tiền huy động được nên dùng vào đâu, cô rõ hơn ai hết.

“Quyền huy động vốn và nhân sự, có thể uỷ nhiệm cho em được.”

Giản Hàng muốn nhất chính là hai điều này: quyền miễn nhiệm tuyệt đối về mặt nhân sự cũng như huy động vốn trong phạm vi cho phép. Còn về quyền tiếng nói với bộ phận nghiên cứu phát triển, cũng không nhất định phải có.

Cô vô cùng thành thạo kỹ năng đàm phán, nếu muốn nhẹ nhàng đạt được điều kiện mà mình muốn thì hãy thêm một điều kiện đối phương không thể đáp ứng được. Tần Mặc Lĩnh sẽ không cho cô quyền tiếng nói với bộ phận nghiên cứu phát triển, vì vậy sẽ cố gắng thoả mãn hai điều kiện còn lại của cô.

Kết quả như vậy, từ trước khi đàm phán cô đã dự đoán được rồi.

Bây giờ, điều cô muốn cũng đã đạt được rồi. Đương nhiên, không thể tỏ ra quá hài lòng được.

Giản Hàng tiếp tục thương lượng, “Tần tổng, anh có từng nghĩ qua, sở dĩ lượng tiêu thụ của bộ phận số bốn không tăng thêm được là có liên quan đến chính bản thân sản phẩm? Tôi chỉ muốn quyền tiếng nói tương đương với bộ phận nghiên cứu phát triển, không phải là tuyệt đối.”

Tần Mặc Lĩnh không cho cô bất kỳ tia hy vọng nào, “Đây là giới hạn cuối cùng, không thể thương lượng được thêm.”

Nếu như cho các bộ phận quyền nghiên cứu phát triển, vậy sẽ loạn mất.

Cho cô quyền huy động vốn trong phạm vi cho phép đã phá giới hạn của anh rồi, điều này coi như bày tỏ thành ý muốn chiêu mộ cô đến. Quyền nào có thể uỷ nhiệm, quyền nào không, anh vô cùng rõ ràng. Cho dù cô là vợ anh, cũng không ngoại lệ.

Giản Hàng: “Chắc chắn không thể thương lượng được?”

Tần Mặc Lĩnh: “Chắc chắn.”

Giản Hàng đã đạt được mục đích mình muốn trong cuộc đàm phán này, tuy nhiên còn có một điều kiện phụ kèm theo, nhân cơ hội này xem có thể thương lượng thành công hay không.

Cô cúi đầu, tuỳ ý vẽ lên cuốn sổ tay vài nét, cố ý tạo nên dáng vẻ bản thân đang không hài lòng.

Đàm phán là một cuộc chiến tâm lý, điều quan trọng nhất chính là trong thời gian ngắn nhất đã có thể nắm bắt được đối phương.

Về kinh nghiệm đàm phán, Tần Mặc Lĩnh có nhiều hơn cô, mặt tâm lý cũng mạnh mẽ hơn cô, chỉ là anh không ngờ rằng bà xã mình sẽ dùng những điều trên bàn đàm phán để xoay vòng anh.

Sau đó, anh đột ngột nhận ra, là cô công tư phân minh, vô cùng nghiêm túc.

Vì vậy người thua là anh.

“Hôm đó Tần tổng có hỏi tôi có bằng lòng đến Lạc Mông không, thực ra tôi vô cùng do dự.” Giản Hàng lại một lần nữa dùng lá bài tình cảm, “Nhưng tôi vẫn đến, đem theo thành ý mà đến. Sở dĩ tôi muốn có được những quyền hạn này, không phải là để được hưởng đặc quyền. Về tình hình của bộ phận số bốn, tôi nghĩ Tần tổng còn rõ hơn tôi. Không uỷ nhiệm quyền tiếng nói với bộ phận nghiên cứu phát triển, tôi có thể hiểu được, dù sao nếu bây giờ phá lệ, sau này sẽ rất khó xử lý.”

Nói rồi, cô chuyển đề tài, “Về quyền hành với bộ phận nghiên cứu phát triển, tôi từ bỏ. Nhưng liệu có thể cho tôi một phó giám đốc nhân sự, chỉ tập trung vào bộ phận số bốn.”

Cô giải thích lý do trước, “Tôi không muốn người vốn đang thuộc bộ phận nhân sự, họ đã ở Lạc Mông quá lâu, quen với việc ổn định, không thể phối hợp tôi mà đi đắc tội người khác được.”

“Tần tổng, nếu như bên nghiên cứu phát triển là vạch giới hạn của anh thì điều này chính là vạch giới hạn của tôi, không thể đàm phán hay thương lượng thêm.”

Cô gấp lại cuốn sổ tay, bày tỏ rõ sự quyết tâm cũng như thái độ của bản thân.

Những người trong hội đồng quản trị, có người lật tài liệu đọc, có người cầm ly trà lên uống, không ai chen lời.

Tần Mặc Lĩnh rơi vào tình trạng bị động, bởi người công tư không phân minh là anh.

Anh hỏi: “Phó giám đốc nhân sự, em sẽ đem người đến đúng không?”

“Đúng vậy, nếu như chỉ là chuyên viên nhân sự, lời nói sẽ không có trọng lượng, vì vậy hy vọng Tần tổng có thể giao cho tôi một phó giám đốc nhân sự quyền hạn phù hợp, như vậy làm việc sẽ có hiệu quả. Còn về phần lương thưởng, tôi cũng không có yêu cầu gì khác, cứ theo tiêu chuẩn của Lạc Mông là được. Nếu tôi đã đem thêm người đến, về mặt chi phí tôi tự phụ trách.”

Cô không cần thêm lương, bộ phận số bốn có thể tiết kiệm được thêm một khoản, dùng số tiền này để trả lương cho phó giám đốc nhân sự cô đem đến, những người trong hội đồng quản trị cũng khó mà phản đối.

Cuối cùng Tần Mặc Lĩnh đáp ứng yêu cầu của cô.

Giản Hàng được như ý muốn, “Điều kiện đã được đáp ứng đều phải được liệt kê rõ ràng trên hợp đồng, giấy trắng mực đen.”

Tần Mặc Lĩnh: “….” Không tin tưởng anh vậy sao.

“Cứ làm như em nói.”

Giản Hàng làm việc không thích lề mề dây dưa, “Hôm nay ký hợp đồng luôn đi, sau khi tổ chức hôn lễ xong tôi sẽ đến nhậm chức. Bởi sau khi ký hợp đồng tôi mới có thể xem được tài liệu nội bộ của Lạc Mông, có thể nhân thời gian thôi nghỉ ngơi để tìm hiểu về tình hình của bộ phận số bốn.”

Tần Mặc Lĩnh phân phó thư ký Cao chuẩn bị hợp đồng, đều là những người làm việc gọn gàng, sau khi đọc nội dung hợp đồng, không có gì cần sửa đổi, trước sau chưa đến một tiếng, hợp đồng đã được ký xong.

Giản Hàng chưa từng đến văn phòng Tần Mặc Lĩnh, xong việc chính, cô qua đó tham quan một chút.

Chân vẫn còn đau nên bước đi rất chậm.

Đến văn phòng anh, cô cũng không cần phải tiếp tục cố chống đỡ nữa, ôm eo anh bước tới phía trước.

Tần Mặc Lĩnh khom lưng, đang định ôm cô lên, Giản Hàng đã đẩy tay anh, “Không cần ôm em, phải đi lại nhiều thêm mới nhanh hồi phục được.”

“Em định dẫn ai đến Lạc Mông?” Tần Mặc Lĩnh quan tâm hỏi.

Giản Hàng ngồi lên tay ghế sô pha, sau khi ngồi vững mới đáp, “Đợi có kết quả rồi sẽ nói cho anh, em vẫn chưa biết liệu đối phương có đồng ý hay không, dù sao đây cũng là công việc phải đắc tội người khác.”

Tần Mặc Lĩnh cũng không hỏi nhiều thêm, “Đợi khi em chính thức nhậm chức đến bộ phận số bốn, về mặt công việc nếu như ý kiến cùng suy nghĩ của anh và em không hợp, không thể tránh được những khi không hợp tình hợp lý, em nhớ đừng đặt trong lòng.”

Cô hiểu được lập trường của anh, “Sẽ không.”

Tần Mặc Lĩnh rót cho cô một ly nước ấm, “Ngoài đau chân, em còn chỗ nào không thoải mái không?”

Giản Hàng không nhận lấy ly nước, anh đặt ly nước lên bên môi cô, cô nhấp môi lên miệng ly, nói: “Chỉ có chân đau thôi, còn lại không sao cả.”

Tần Mặc Lĩnh cầm ly nước lại, uống vài ngụm.

Uống nước xong, Giản Hàng đứng dậy, “Em về đây.”

Vừa rồi đã nhìn qua văn phòng anh một vòng, cũng biết được ở tầng nào, sau này đến đây cũng tiện.

“Anh bận đi.” Cô tạm biệt.

“Đợi anh tan làm rồi cùng về, em ở đây tìm một cuốn sách đọc, không ảnh hưởng đến anh làm việc.”

“Không ảnh hưởng anh làm việc cũng không tốt.” Giản Hàng không thích tìm anh trong giờ làm, mặc dù bọn họ không làm gì cả, đương nhiên cũng không thể làm những việc không liên quan trong văn phòng, nhưng ai dám bảo đảm người trong phòng thư ký nghĩ gì chứ.

Sau này cô còn đến quản lý bộ phận số bốn, uy nghiêm cần có thì phải có.

Tần Mặc Lĩnh tôn trọng ý kiến của cô, anh đặt ly nước xuống, tiễn cô đến thang máy.

Khi hai người chưa đi đến thang máy, Chung Nghiên Nguyệt đã đến tìm, trên tay cô ấy còn cầm một hộp chocolate tinh xảo, đặc biệt qua đây tìm Tần Mặc Lĩnh.

Nhìn thấy Giản Hàng cũng ở đây, cô có chút ngạc nhiên.

Có lẽ cũng đã buông bỏ được Đàm Phong, bước sang một cuộc sống với, cô không còn địch ý với Giản Hàng như trước nữa, cô ấy gật đầu với Giản Hàng, sau đó nói với Tần Mặc Lĩnh: “Qua đây tặng kẹo cho anh.”

Nói rồi, cô ấy còn cố tình lắc lắc bàn tay với ngón áp út.

Giản Hàng cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Chung Nghiên Nguyệt, độ lớn của kim cương tương tự với chiếc trên tay cô.

Chung Nghiên Nguyệt mỉm cười: “Tôi đã kết hồn rồi, sáng nay đi làm đã lĩnh chứng, chú rể là bạn anh. Cảm ơn anh đã nối duyên, chocolate là do tôi và anh ấy đặc biệt tặng anh.”

Tần Mặc Lĩnh hoàn toàn không hiểu có chuyện gì, “Tôi đã nối duyên khi nào vậy?”

Chung Nghiên Nguyệt có chút ngượng, “Tối hôm sinh nhật Tần Tỉnh anh có nhờ tôi chơi bài giúp không, người kia lớn hơn tôi hai tuổi, vì vậy chúng tôi kết hôn rồi.”

Tần Mặc Lĩnh kinh ngạc, hôm đó trên bàn bài, ngoài anh ra còn có ba người nữa, có Tưởng Thịnh Hoà và Hàn Phái, Hàn Phái đã kết hôn, còn Tưởng Thịnh Hoà đã có người trong lòng, cũng nhiều hơn Chung Nghiên Nguyệt hơn hai tuổi.

Vậy thì chỉ còn lại một người, Tề Chính Sâm.

Ngay chính bản thân Chung Nghiên Nguyệt cũng cảm thấy giống như một giấc mộng vậy, vì vậy mới đến chỗ Tần Mặc Lĩnh. Bởi Tần Mặc Lĩnh cũng kết hôn chớp nhoáng, xem mắt không lâu đã lĩnh chứng, cô đến tìm chút cảm giác chân thực.

Về gia thế, là cô với cao Tề Chính Sâm.

Cô và Tề Chính Sâm đã quen biết từ sớm, tuy nhiên lại không thân quen, tối thứ sáu anh đưa bài cho cô, sau khi ván bài kết thúc anh hỏi cô phương thức liên lạc, cuối tuần hẹn gặp.

Cô thẳng thắn với Tề Chính Sâm, cô có thích một người trong nhiều năm, đang dần dần bước ra. Anh nói anh cũng có, nhưng đã qua rồi. Anh hỏi, “Nghiên Nguyệt, em có bằng lòng gả cho tôi không?”

Hôm nay thứ hai, hai người lập tức cầm hộ khẩu đi lĩnh chứng.

Chung Nghiên Nguyệt đưa hộp chocolate cho Tần Mặc Lĩnh, “Sau này có lẽ phải học tập thêm kinh nghiệm từ anh và Giản tổng. Hai người bận việc đi, tôi cũng quay về làm việc đây.”

Cô ấy lại gật đầu với Giản Hàng một lần nữa, xoay người rời đi.

Đợi khi Chung Nghiên Nguyệt bước xa, Giản Hàng mới nói với Tần Mặc Lĩnh: “Đàm Phong là bạn trai cũ của cô ấy.”

Tần Mặc Lĩnh bỗng ngẩng đầu, “Đàm Phong?”

“Ừm, cuối cùng Chung Nghiên Nguyệt cũng đã từ bỏ được rồi. Người bạn kia của anh, có tốt không?”

“Tốt hơn Đàm Phong.”

“….”

Đồ hẹp hòi.

Tần Mặc Lĩnh đưa chocolate cho thư ký Cao, bảo họ chia nhau, anh đưa Giản Hàng đến thang máy.

Thấy cô bước mỗi bước đều nhíu mày, anh quyết định, “Tối nay không đi chạy nữa, nghỉ ngơi một hôm.”

“Không sao.” Giản Hàng nói: “Không chạy được thì đi bộ vài vòng.” Cô không thể đẽo cày giữa đường được. Trừ việc theo đuổi Tần Mặc Lĩnh, trước giờ cô chưa từng tuỳ tiện bỏ cuộc chuyện gì qua.

Tần Mặc Lĩnh: “Tối nay anh không có tiệc xã giao, sẽ đi cùng em.” Đến trước thang máy chuyên dụng, Tần Mặc Lĩnh nhập mật mã. 

Không có ai qua đây, Giản Hàng tiến lên một bước, sửa sang lại cổ áo sơ mi cho anh, mặc dù nó vốn rất ngay ngắn chỉnh tề.

Ngón tay cô mềm mại, chốc chốc lại chạm lên cổ anh, anh rũ mắt nhìn cô, để tuỳ ý cô.

Cửa thang máy mở ra, Giản Hàng bước vào, “Anh bận việc đi, buổi tối gặp.”

Vốn định tiễn cô đến cửa thang máy, Tần Mặc Lĩnh lại đột nhiên nhấc chân bước vào thang máy, anh muốn đưa cô đến bãi đỗ xe.

Giản Hàng nhấn số tầng hầm, tay cô vừa buông xuống Tần Mặc Lĩnh đã đưa tay qua nắm lấy.

Giản Hàng khẽ dùng lực, nắm chặt bàn tay anh.

Hai người không nói gì, không hẹn mà nhìn màn hình con số đang chuyển động.

Về đến nhà, Giản Hàng lấy điện thoại ra định nói với Tần Mặc Lĩnh một tiếng, rằng cô đã về đến nhà rồi.

Vừa gõ được vài chữ cô lại xoá đi. Cô muốn xem liệu anh có chủ động hỏi mình không.

Nhưng mười phút, nửa tiếng trôi qua, vẫn không đợi được.

Giản Hàng đặt điện thoại xuống, dựa lên sô pha mơ mơ màng màng. Đợi đến khi tỉnh dậy đã là hai tiếng sau, chiếc xe tiến vào sân viện, Tần Mặc Lĩnh đã tan làm trở về rồi.

Xa cách chưa đến ba tiếng đồng hồ, Tần Mặc Lĩnh bước vào nhà đã nhìn cô nhiều thêm vài lần.

“Em vừa ngủ dậy sao?” Anh bước qua.

Giản Hàng ngồi thẳng dậy, “Ừm. Em đợi tin nhắn rồi ngủ quên mất.” 

Tần Mặc Lĩnh cởi hai chiếc cúc sơ mi, ngồi xuống bên cạnh cô, “Đợi tin nhắn của ai vậy? Tối nay em có hẹn sao?”

“Đợi tin nhắn của anh.”

“Đợi tin nhắn gì?”

“Đợi anh hỏi em, em đã về đến nhà chưa.”

“….” Là tài xế lái xe đưa cô về, cũng không phải cô lái xe một mình lúc nửa đêm nên anh không có thói quen hỏi thăm.

Tần Mặc Lĩnh kiểm điểm bản thân, “Về sau anh sẽ nhớ.” Anh hỏi, “Hai tiếng vừa rồi đều đợi anh sao?”

Giản Hàng chỉnh lại mái tóc, “Không có, cũng đoán được có lẽ anh sẽ không nhắn. Nhưng lại nhớ đến, nhỡ đâu anh quyết định sẽ theo đuổi em rồi gửi tin nhắn cho em thì sao, dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên cứ đợi một lát.”

“Em đã đợi bao lâu?”

“Không đến nửa tiếng, cũng không coi là đặc biệt ngồi đợi, hôm nay là thứ hai, mà em lại không phải đi làm, chưa nghĩ ra phải làm gì nên ngồi thất thần ở sô pha một lúc.”

Cô nhìn anh, “Lúc thất thần còn nghĩ khi nào anh sẽ về. Sau đó buồn ngủ rồi ngủ quên mất.”

Tần Mặc Lĩnh cúi đầu hôn cô. 

Chỉ là dì Cảnh vẫn đang ở phòng bếp, bọn họ cũng không thể tuỳ ý làm gì được.

Anh cắn môi cô, hỏi, “Khoảng thời gian em nghỉ ngơi này, chúng ta chuyển qua chung cư nhé?”

Giản Hàng gật đầu.

Tần Mặc Lĩnh nói: “Bây giờ chúng ta chuyển qua luôn.”

Anh buông Giản Hàng ra rồi đi tìm dì Cảnh, dặn dì Cảnh chỉ cần chuẩn bị phần ăn cho bọn họ, còn anh và Giản Hàng sẽ đến chung cư, “Bọn cháu sẽ ở bên đó một tháng trước, buổi trưa dì qua đó nấu cơm cho Giản Hàng, còn bữa sáng và bữa tối cháu sẽ tự chuẩn bị.”

Tối nay dì Cảnh lại có thời gian đi xem phim của Đàm Mạc Hành rồi, đợt hè này hai bộ phim của Đàm Mạc Hành phát hành, một bộ do anh đóng chính, bộ còn lại có góp mặt.

Giản Hàng thu dọn chút quần áo, đem theo những thứ cần thiết, cùng Tần Mặc Lĩnh đến chung cư.

Trên đường, cô nhắc Tần Mặc Lĩnh: “Anh nhớ gửi cho em tài liệu cụ thể về bộ phận số bốn.”

Tần Mặc Lĩnh: “Không vội, em nghỉ ngơi vài ngày đã.”

“Một mình em ở nhà nhàm chán lắm.”

“Bảo em đến văn phòng anh mà em không chịu.” Tần Mặc Lĩnh chỉ đành đáp ứng cô, “Ngày mai để thư ký Cao gửi cho em.”

Hơn nửa tiếng sau đã đến chung cư.

Điều khác biệt duy nhất giữa việc ở biệt thự và chung cư chính là hai người có thể dính với nhau bất kỳ lúc nào.

Lần trước đến chung cư chọn ảnh cưới, Tần Mặc Lĩnh đã mua đủ bao để phòng ở đây.

Giản Hàng đem đồ đến phòng ngủ chính, lần trước đến chọn ảnh có từng tắm ở đây, không coi là lạ lẫm. Cô đem rất nhiều quần áo, duy chỉ không đem đồ ngủ.

“Tần Mặc Lĩnh, em không đem đồ ngủ.”

Tần Mặc Lĩnh nghe ra, không phải cô quên đem, mà là không đem.

Anh tiện tay mở một chiếc tủ ra, tìm một chiếc sơ mi của mình để cô tắm xong rồi mặc. Khi ngủ không cần thiết phải mặc đồ ngủ nên anh cũng không lấy áo phông sợi cotton cho cô.

Giản Hàng tắm bồn xong, còn chưa kịp lau khô tóc, cô và Tần Mặc Lĩnh đã hôn nhau đến tận sô pha, Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, “Sau này đừng đợi tin nhắn từ anh, nếu như anh không kịp gửi tin nhắn cho em ngay, có lẽ cũng không nhận thức được, em mất công đợi lâu cũng không đợi được.”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, “Sau này nhớ gọi trực tiếp cho anh, nói với anh rằng anh đã quên rồi.”

Giản Hàng khẽ nhướn người đáp lại nụ hôn của anh, “Không sao, em không có để trong lòng. Bây giờ em rảnh rỗi, cho dù không đợi tin nhắn thì cũng sẽ tìm thứ khác làm để giết thời gian.”

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Sau này ở nhà nhàm chán, có thể gọi cho anh.” Anh vừa nói vừa muốn cô.

Chốc chốc lại cúi đầu hôn sâu.

Chiếc gối ôm của Giản Hàng rơi xuống mặt đất. Trên trán, chóp mũi, đều đọng lại giọt nước rơi xuống từ mái tóc anh.

Tối nay kế hoạch đến sân vận động đi bộ vài vòng của cô cũng hấp hối theo. May là chung cư đủ lớn, cô ở nhà đi lại vài vòng.

Trưa ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh nhận được tin nhắn của Tưởng Thịnh Hoà, [Cậu gửi số của cô Trần cho tôi, để tôi gọi cho cô.]

[Thứ sáu này sau khi tan làm tôi sẽ đến thăm cô Trần, cậu và Giản Hàng cũng về ăn cơm chung đi.]

Tần Mặc Lĩnh gửi số của mẹ vợ Trần Ngọc qua, [Sao đột nhiên lại muốn đến trước?] Trước đó đã hẹn, đợi ngày nhà giáo sẽ cùng đến.

Tưởng Thịnh Hoà: [Không chừng hôn lễ của cậu sẽ tổ chức trước ngày nhà giáo nên tôi muốn qua trước.] Tần Mặc Lĩnh kết hôn, anh là phù rể, đến lúc đó đi đón dâu, biết rõ Trần Ngọc là giáo viên chủ nhiệm lớp mình, nếu không qua thăm trước, thực sự trong lòng bứt rứt.

Đến trước gặp cô, đến lúc đó đến nhà cô Trần đón dâu, sẽ không ngại nữa.

Lưu lại dãy số, Tưởng Thịnh Hoà trực tiếp gọi qua, nói cho bà họ tên của bản thân, “Cô Trần, cô có còn nhớ em không ạ?”

Trần Ngọc cười, “Chắc chắn là còn nhớ rồi. Có lần trong tiết toán cô đang viết bảng, em và Tần Mặc Lĩnh nhân lúc đó ném phấn vào nhau, sau đó ném trượt, trúng đầu cô.”

Tưởng Thịnh Hoà: “….”

Anh bật cười, “Cô, em đã hối lỗi rồi, nên tiện em cũng muốn tố cáo vài chuyện của Tần Mặc Lĩnh.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full