– Ông đùa cháu à?
Dạ Đình Sâm nghe thế thì sắc mặt trở nên khó coi.
Chiêu này của ông Cố quả là ác!
Rõ ràng ông muốn Dạ Đình Sâm đâm lao thì phải theo lao.
Trong nhà họ Cố, người Nhạc Yên Nhi lo lắng nhất chính là ông, nếu hôm nay hắn làm điều gì quá đáng với ông thì chắc chắn cô sẽ đau khổ.
Ông Cố biết hắn hiểu điều này nên cười khổ:
– Nó là cháu gái ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó phải chịu đựng như vậy.
Giang Sở Thù cười lạnh:
– Ông này, cháu là người ngoài nhưng cũng phải nói một câu đúng đắn, thế Nhạc Yên Nhi không phải cháu ông à? Bây giờ chị ấy máu me đầm đìa nằm trong kia kìa, tất cả là do cháu gái yêu quý của ông làm ra đấy.
Không khí như đóng băng.
Dạ Đình Sâm lên tiếng:
– Hôm nay, dù thế nào cháu cũng không tha cho cô ta, nhất định cô ta phải trả giá.
Hắn đã từ bi không nhắc tới chuyện hôm qua rồi.
Ông Cố nghe thế thì cười khổ, mình một đời quang minh lỗi lại, chẳng ngờ bây giờ mất sạch khí tiết vì hậu bối, đúng là mất mặt.
Nhưng biết làm sao bây giờ?
– Ông biết đây là lỗi của Tâm Nguyệt, nhưng ông là ông nội nó, ông không thể trơ mắt nhìn nó chịu tội được. Dù cháu có trừng phạt gì đi nữa, ông đều nhận!
Ông lão gằn từng chữ, sống lưng thẳng tắp đầy cương nghị.
Cố Văn Sinh nghe thế thì vội đi tới:
– Ba, làm sao lại để cha gánh được? Chủ tịch Dạ, con bé này gây chuyện, tôi là cha hẳn phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm, cậu làm gì tôi cũng được nhưng tha cho họ đi!
– Ba ơi, đừng…
– Mình ơi…
Dạ Đình Sâm nhìn một nhà bốn người mà lửa giận trong lòng thiêu đốt.
Nếu Nhạc Yên Nhi thấy cảnh này thì sẽ đau lòng đến nhường nào?
Cố Tâm Nguyệt độc ác như vậy, nếu nhát dao kia không chệch hướng thì rất có thể cô đã chết ngay lập tức!
Những người này tới đây không hỏi thăm cô một lời mà đã tranh nhau xin xỏ cho Cố Tâm Nguyệt, ngay cả người ông mà Nhạc Yên Nhi kính trọng nhất cũng thế.
Cô đang phẫu thuật, còn chưa rõ sống chết, vậy mà bốn người nhà họ ở đây, diễn tuồng tình cảm buồn nôn!
Hắn đau lòng cho Nhạc Yên Nhi, vô cùng đau.
Ánh mắt hắn lại lạnh đi mấy phần, cuối cùng hắn nhìn ông Cố, nói:
– Ông Cố không thấy tự thẹn à? Cùng là cháu gái, một người nằm trên giường giải phẫu chưa biết sống chết mà ông chẳng quan tâm một lời, còn ở đây cầu xin cho kẻ vô liêm sỉ gây tội. Nếu để Yên Nhi biết, cô ấy sẽ nghĩ gì?
Ông lão run lên.
Dạ Đình Sâm sửa xưng hô, không gọi ông là ông nội nữa, một câu "ông Cố" như tiếng sấm nổ vang trong lòng ông.
Bây giờ ông mới phát hiện mình đúng là già rồi nên hồ đồ, vừa đến đã thấy Cố Tâm Nguyệt sắp bị cắt lưỡi nên cuống cuồng lo cứu nó, hoàn toàn quên mất Nhạc Yên Nhi trong phòng giải phẫu giờ ra sao.
Dạ Đình Sâm thấy sắc mặt ông tái đi thì cười lạnh rồi nhìn sang Cố Văn Sinh.
Ánh mắt hắn như lưỡi đao lăng trì rơi xuống người ông ta:
– Nhạc Yên Nhi cũng là con ông, vì sao ông lại thiên vị như vậy? Ông không hề quan tâm tới cô ấy, bây giờ cô ấy là con dâu nhà họ Dạ thì ông lại muốn dùng cô ấy để kiếm chác! Ông tính toán hay lắm!
– Tôi… tôi không…
Cố Văn Sinh phủ nhận.
– Được, tôi cho ông cơ hội chứng minh! Tôi sẽ để nhà họ Cố thành gia tộc đứng đầu duy nhất ở thành phố A, chỉ cần ông dám cắt lưỡi nó!
– Cái… cái gì?
Cố Văn Sinh sợ đến ngồi bịch xuống đất, sắc mắt hoảng loạn nhìn Dạ Đình Sâm.
– Nếu ông không cắt thì tôi lập tức để gia nghiệp của họ Cố hoàn toàn biến mất!
Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Văn Sinh bằng ánh mắt trào phúng lạnh băng, hệt như nhìn tôm tép nhãi nhép.
Hắn là vương giả từ địa ngục, đám người này quá nhỏ bé trước hắn.
Đây là kết quả khi động vào vảy ngược của Dạ Đình Sâm, là sự trả thù của hắn.
Cố Văn Sinh tiến thoái lưỡng nan. Một bên là ngàn vạn nhân viên làm cho Cố Thị, một bên là lưỡi của con gái mình.
Bên nào nặng bên nào nhẹ có thể phân biệt ngay.
Cố Văn Sinh dao động.
Vợ ông ta thấy ông ta sắp đứng lên thì hoảng sợ quỳ xuống, ôm chặt lấy ông ta:
– Mình ơi, đừng làm bừa, đây là con gái bảo bối của chúng ta!
– Tôi… tôi cũng không muốn, nhưng… Ba ơi, con phải làm thế nào?
Cố Văn Sinh đau khổ nhìn về phía ông Cố, ông ta không thể chọn được.
Ông Cố nhìn Dạ Đình Sâm, vẻ mặt phức tạp, trầm giọng:
– Rốt cuộc cháu muốn thế nào?
– Không có gì, một nhát nó đâm Yên Nhi là chắc chắn phải trả. Tôi ra tay không biết nặng nhẹ nên các người làm đi.
Hắn nói rất bình thản, giọng không hề có chút tình cảm nào.
Hành lang rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đáp lời.
Bầu không khí đóng băng đến độ cực kỳ quỷ dị.
Đúng lúc này, một tiếng "Keng" vang lên phá vỡ yên lặng.
Vệ sĩ ném dao giải phẫu xuống đất, con dao chạm vào nền phát ra tiếng vang khiến người ta hoảng hốt.
Vợ chồng Cố Văn Sinh hoảng sợ nhìn xuống rồi cùng nhìn về phía ông Cố, hy vọng ông có thể đưa ra ý kiến.
Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể đau đớn nói:
– Được, một trả một là nên, các người không ra tay được thì để ta tự làm, còn hơn là con nhóc Tâm Nguyệt này rơi vào tay kẻ khác.
– Nhặt dao lên.
Ông ra lệnh cho con trai mình.
Cố Văn Sinh lắc đầu lia lịa rồi nắm chặt dao trên tay, hét lên:
– Nó là con gái tôi, chuyện nó làm sai thì để người làm cha gánh, một nhát đó cứ để tôi nhận.
Dứt lời, ông ta nắm chặt đao hướng về phía bụng mình nhưng bị vợ cản lại.
Dù gì bà ta cũng là phụ nữ, bây giờ nước mắt đã nhạt nhòa, chẳng biết là vì sợ hay vì đau khổ.
Bà ta quay sang nhìn Dạ Đình Sâm, khóc lóc:
– Chủ tịch Dạ, nể mặt chúng tôi là người nhà của Nhạc Yên Nhi, dù giữa chúng tôi không có tình cảm nhưng dẫu sao cũng đã nuôi nó lớn lên, cậu bỏ qua cho Tâm Nguyệt nhà chúng tôi đi! Tôi chỉ có mình nó thôi, nếu nó không nói được thì tôi biết làm thế nào? Chủ tịch Dạ, cậu rủ lòng thương đi! Chờ Yên Nhi ra ngoài, nếu có chuyện không hay xảy ra thì phạt Tâm Nguyệt nhà chúng tôi cũng chưa muộn.
– Chuyện không hay?
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, vẻ mặt càng hung ác.
Ánh mắt hắn âm u nhìn bốn người kia.
Bây giờ hắn đã không còn tâm tình diễn kịch với họ nữa rồi!